CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong tay Tố Tâm còn ôm máy tính, ngửa đầu bị ép chịu đựng nụ hôn đột ngột của Phó Kiến Văn, môi lưỡi dây dưa, hơi thở giao hòa, Phó Kiến Văn quá rõ ràng điểm mẫn cảm trên thân thể của Tố Tâm, bàn tay lớn nhanh chóng thăm dò vào trong chăn...

Cả thân thể đều đã rung động, vào lúc này kết cấu của chương trình mới có tính là gì!

Một tay Tố Tâm ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, một tay đóng máy tính lại ném sang một bên, hai cánh tay đều ôm lấy Phó Kiến Văn, muốn hóa bị động thành chủ động.

Trong lồng ngực Phó Kiến Văn chính là thân thể mềm mại của Tố Tâm, trong hơi thở chính là mùi thơm muốn đòi mạng của cô, Phó Kiến Văn đem người đặt bên trong giường lớn mềm mại...

Tố Tâm kinh hô một tiếng, sống lưng dưới vừa vặn đè lên máy tính, cộm đau.

Thân thể của Phó Kiến Văn chống lên một chút, tiện tay cầm qua máy tính ném ở một bên, dưới thân thể là hai con mắt mê ly mờ mịt hơi nước của Tố Tâm, miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch lên, thở dốc kịch liệt, như là một loại mời.

Áo ngủ được cởi ra nằm trên ga giường tơ tằm, cả người trắng đến phát sáng, giống như là hoa thuốc phiện nở rộ trong đêm đen, tốt đẹp khiến cho người không nhịn được muốn nếm thử.

"Kiến Văn..." tay nhỏ của Tố Tâm từ lồng ngực rắn chắc cường tráng của Phó Kiến Văn hướng về phía dưới, tiếng nói nhiễm lên một tia khàn khàn, chọc người, "Em muốn!"

Phó Kiến Văn nhìn xem cô vợ nhỏ càng ngày càng trở nên ngọt ngào, càng ngày càng trở nên mê người của mình, bụng dưới anh khô nóng dị thường, chỉ muốn hung hăng thương yêu cô một lần rồi lại một lần.

...

Nháo một buổi tối, sáng sớm Tố Tâm thực sự không dậy nổi, ngược lại là Phó Kiến Văn lại là một bộ tinh lực tràn đầy dậy sớm tắm rửa, hơn nữa còn xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho Đoàn Đoàn.

Phó Kiến Văn nói tối hôm qua Tố Tâm không có nghỉ ngơi tốt, để cho cô ngủ thêm một hồi, Đoàn Đoàn cũng rất ngoan không có đến phòng gọi Tố Tâm dậy, chính mình bò lên trên ghế ăn nhỏ, lại tự mình ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi