CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn đem sữa bò đưa cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn hai tay ôm lấy, sùng sục sùng sục uống vào mấy ngụm, lại thở dài một hơi.

Phó Kiến Văn kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn xem con trai thở dài, hỏi: "Đoàn Đoàn cũng đã đến tuổi có tâm sự sao!"

Đoàn Đoàn ôm cốc sữa bò, lắc lắc đầu, nghiêm túc sắp xếp lại ngôn ngữ sau đó mới mở miệng: "Buổi chiều, mới có thể... Thấy mẹ."

Phó Kiến Văn lấy cho Đoàn Đoàn một mảnh bánh mì đặt ở trong cái đĩa: "không phải mẹ đã cho con một cái mặt dây chuyền sao! Nhớ mẹ rồi có thể mở ra nhìn xem!"

Nhắc tới mặt dây chuyền, Đoàn Đoàn thả cốc sữa bò xuống, cúi đầu mở mặt dây chuyền của mình ra liếc nhìn, sau đó tựa như bảo bối, nhóc dùng sức nắm nắm rồi mới hài lòng ôm lấy cốc sữa bò một lần nữa, sau đó lại sùng sục sùng sục đem sữa bò uống cạn, lại là một bộ tràn đầy sức sống.

Phó Kiến Văn vẫn còn mặc quần áo ở nhà, anh đem Đoàn Đoàn đưa đến trước cửa biệt thự, nhìn xem Đoàn Đoàn lên xe, căn dặn chú Hồ đi chậm một chút, rồi vẫn là không yên lòng đi tới cửa xe, một tay bỏ túi, gõ gõ cửa xe phía sau.

Cửa kính xe được buông ra, Đoàn Đoàn đã được thắt chặt dây an toàn, đang ngoan ngoãn ngồi ghế nhỏ, hai tay nhóc ngoài ra cửa xe, ngửa đầu nhìn về phía ba ba của mình, ngoan ngoãn giống như một con cún con.

"Nếu như còn không thoải mái, phải nhanh chóng nói cho cô giáo!" Phó Kiến Văn nói với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu.

Nhìn theo Đoàn Đoàn cùng chú Hồ rời đi, Phó Kiến Văn bấm điện thoại gọi cho Bạch Cẩn Du, hỏi Bạch Cẩn Du xem đã tìm được bác sĩ gia đình hay chưa.

Hôm nay Phó Kiến Văn đã có sắp xếp lịch trình cùng Tố Tâm, lễ vật cầu hôn cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay Phó Kiến Văn liền định mang Tố Tâm đi xem xem.

Nếu như thuận lợi, ngày hôn lễ cũng phải ấn định rồi.

Phó Kiến Văn mới vừa vào cửa trước, đã thấy Tố Tâm bưng chén nước từ trên lầu đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi