CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Người mới từng người từng người nhô ra, từng người từng người một dần thay thế những người cũ, nhưng anh ta không hy vọng người mới đi lên, người cũ lại khách tử tha hương.

Những người cũ mà Hình Phong quen biết đã không còn lại bao nhiêu...

"Lão đại..." Hình Phong gọi Phó Kiến Văn, không muốn để cho Phó Kiến Văn nghe ra bản thân nghẹn ngào, "Tôi đi trước!"

"Tôi đưa cậu!"

...

Phó Kiến Văn đi đưa Hình Phong, còn chưa đi đến cửa nhà, liền thấy nơi xa, Đoàn Đoàn từ trên xe con nhảy xuống, cộc cộc hai bước chạy đến trước mặt Tố Tâm, nhào vào trong lồng ngực của cô.

Chú Hồ thúc liền đứng ở một bên, nhìn xem hai mẹ con, cười đặc biệt hiền lành.

Dưới trời chiều, Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn, không biết nói cái gì mà nụ cười xán lạn, cô dùng ngón tay lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, sắc tím của âu phục đồng phục học sinh của Đoàn Đoàn cùng tay áo lông màu trắng của Tố Tâm đều bị ánh mặt trời dát lên một tầng ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Phó Kiến Văn không nhịn được chầm chậm lại gần, con mắt cũng là bị chiều tà nhuộm màu.

"Làm sao đem bột màu đều bôi ở trên mặt rồi, muốn giống Miêu Miêu nhà chúng ta sao!" Tố Tâm dùng ngón tay lau mặt cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn đứng ở nơi đó ngoan ngoãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới sắc trời chiều đặc biệt rõ ràng, da thịt bị chiếu rọi thành màu sắc khỏe mạnh thông suốt.

Đoàn Đoàn được ngón tay hơi lạnh của mẹ mẹ cọ thật thoải mái, lỗ tai nhỏ khé đỏ lên, đồng thời lộ ra một hàm răng trắng tinh với Tố Tâm.

Ánh mắt của Đoàn Đoàn nhìn đến một bóng người cao to, nhóc quay đầu chính lúc đón nhận ánh mắt mỉm cười của Phó Kiến Văn, Bàn tay của nhóc chỉ về hướng của Phó Kiến Văn, hô: "Ba ba!"

Tố Tâm nghiêng đầu, thấy Phó Kiến Văn đạp lên ánh mặt trời mà đến, trong con ngươi đều là nụ cười ôn nhu như nước, Tố Tâm dắt theo tay nhỏ của Đoàn Đoàn đứng lên.

Màu phấn nhạt của ánh chiều tà bao lấy cổ thiên nga của Tố Tâm, gưing mặt tinh xảo trắng mịn đẹp đến làm người ta nín thở, ở trong con mắt sâu thẳm như mực của Phó Kiến Văn, như thể là cảnh sắc đẹp nhất thế gian.

3/15

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi