CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn đi tới, khom lưng ôm lấy Đoàn Đoàn, một tay ôm Tố Tâm vào trong lồng ngực, hạ xuống một nụ hôn ở đỉnh đầu cô.

Chú Hồ đã lớn tuổi, nhìn xem cảm thấy mặt có chút nóng, ông kéo cửa ghế điều khiển xe ra, đem xe dừng tốt.

Lỗ tai Tố Tâm có phần bỏng, ngửa đầu nhìn xem Phó Kiến Văn...

Đoàn Đoàn một tay ôm lấy phần gáy của ba ba, một tay ôm lấy đầu của Tố Tâm, học theo bộ dáng của Phó Kiến Văn, cũng hạ xuống đỉnh đầu Tố Tâm một nụ hôn.

Trong nhà, con mèo anh lông ngắn biến mất cả ngày không biết từ nơi nào nhô ra, kêu Miêu Miêu từ trên hàng rào nhảy xuống, bước bốn cái chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy đến chỗ Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, thân thể to mọng chen vào giữa hai chân hai người, vểnh cái đuôi lên, dùng thân thể cọ vào chân của Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn không chút biến sắc, dùng chân đem Mèo Mập nặng trịch đẩy ra.

Mèo Mập bị đẩy ra sau đó không cam lòng, lại Miêu Miêu kêu to, lần này ngược lại dùng đầu cọ vào chân Tố Tâm chứ không tiếp tục cọ vào chân của Phó Kiến Văn nữa.

Về đến nhà, Tố Tâm nhận được điện thoại của Phương Ngôn, nói là thời gian ghi hình hôm nay sẽ bị đẩy xuống một giờ, bởi vì máy bay của đạo diễn Trần có sự cố, một lúc nữa Phương Ngôn sẽ lái xe tới đón Tố Tâm.

Này giống như là ông trời đều đau lòng cho Tố Tâm vậy, vốn dĩ cô còn tưởng rằng sau khi chuẩn bị bữa tối xong cô codn không có thời gian ăn đã phải chạy tới đài truyền hình Tấn Giang rồi.

Mặc dù thành phố Tấn Giang nằm ngay bên cạnh thành phố Hải Thành, lái xe lên xa lộ cũng chính là một giờ, cho nên Tố Tâm cũng không nóng nảy.

Sắc trời từ từ u ám.

Cơm tối chính là Phó Kiến Văn chuẩn bị, Tố Tâm ở một bên hỗ trợ hoàn thành.

Đoàn Đoàn bị mệnh lệnh của Phó Kiến Văn không cho phép tiến vào phạm vi nhà bếp, nhóc liền một mực ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa phòng bếp, tha thiết mong chờ nhìn xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ung dung thong thả chuẩn bị bữa tối.

5/15

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi