CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm nói chưa xong, lại nghẹn ngào lần nữa.

“Con chính là làm sao! Con mau nói... đừng làm cho mẹ gấp gáp!” Con ngươi của Lương Mộ Lan run rẩy, vỗ về đầu của Tố Tâm, có phần hoảng rồi.

Tố Tâm cắn chặt lấy môi dưới, thả điểm tâm trong tay xuống, ôm lấy Lương Mộ Lan, như đứa bé tựa ở trên bả vai của bà, trầm thấp khóc nức nở, giọng mũi dày đặc: “Con chính là... Chính là cảm thấy mẹ quá cực khổ!”

Lương Mộ Lan ngẩn ra, lập tức cười ra, bà khẽ vuốt ve sống lưng Tố Tâm, giữa lông mày tinh xảo chính là vẻ ôn nhu, bà dùng khăn giấy mà Tố Tâm đưa cho mình vừa nãy để lau chùi nước mắt cho Tố Tâm, giọng nói đều mang ý cười: “Đứa nhỏ ngốc, con gái kết hôn người cao hứng nhất chính là mẹ! Làm sao lại cảm thấy khổ cực!”

Mặc dù Tố Tâm không phải con gái ruột của Lương Mộ Lan, nhưng cô là người từ nhỏ lớn lên ở bên người Lương Mộ Lan, được Lương Mộ Lan coi như như bảo bối sủng ái nhiều năm như vậy.

Con gái ruột thịt là Tố Nhiên trở về bên người Lương Mộ Lan rồi, Lương Mộ Lan thật cao hứng nhưng cũng ôm ấp đầy áy náy, với tư cách là một người mẹ, bà yêu tha thiết con gái ruột thịt của mình, cũng yêu sâu sắc người con gái lớn lên từ nhỏ ở bên cạnh mình.

Hai người giống như là lòng bàn tay với mu bàn tay của bà, bà đều đau lòng như nhau.

Chỉ là, trước đó Tố Tâm không có chịu thả ra, trong tâm Lương Mộ Lan hổ thẹn, cảm thấy khi còn bé Tố Nhiên đã ăn qua quá nhiều quả đắng, cho nên là chăm sóc Tố Nhiên nhiều hơn một chút.

Những năm kia Tố Nhiên không cho phép Lương Mộ Lan qua lại với Tố Tâm, Lương Mộ Lan bị kẹp ở giữa, một viên trái tim bị lôi kéo muốn nát ra.

Hiện tại Tố Nhiên đã thả ra, Lương Mộ Lan lại cảm thấy hổ thẹn với Tố Tâm trong những năm đó, liền muốn gấp đối tốt gấp đôi với Tố Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi