CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Mặt Tố Tâm đỏ lên có thể chảy ra máu, không nghĩ tới lại bị Đoàn Đoàn nhìn thấy!

“Đoàn Đoàn! Đi phòng khách làm bài tập!” Phó Kiến Văn nghiêm mặt nói một câu, “Không có gọi không cho phép con đi vào!”

Đoàn Đoàn nghe được tiếng nói của Phó Kiến Văn, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, cộc cộc cộc chạy về phòng khách.

Tố Tâm: “...”

Phó Kiến Văn đối xử với đứa trẻ như vậy thật sự tốt sao!

“Còn chờ cái gì nữa, chuẩn bị bữa tối!” Trong giọng nói của Phó Kiến Văn có cười nhẹ, khuôn mặt anh tuấn cúi xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của Tố Tâm, “Ngày mai Đoàn Đoàn không đi vườn trẻ, chúng ta mang theo Đoàn Đoàn đi Kim Thành, đến chỗ chú dì Phúc Phúc!”

Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, gật đầu, nụ cười càng ngày càng trong sáng: “Được!”

So với về nhà cũ phó gia, đi đến Kim Thành cùng chú dì Phúc Tố Tâm càng cảm thấy có mùi vị gia đình hơn.

Chú dì Phúc chính là thật sự Phó Kiến Văn thành con ruột của mình, Tố Tâm có thể cảm nhận được, chú dì Phúc không có tính kế với Phó Kiến Văn mà chỉ là sự quan tâm đơn thuần của bậc cha mẹ đối với con cái.

Điện thoại đặt ở kệ bếp của Phó Kiến Văn chấn động, tầm mắt của Tố Tâm nhìn sang, cô cầm điện thoại di động lên, nói với Phó Kiến Văn: “Đường Tranh gọi điện thoại tới, anh có muốn nghe không!”

Hai tay Phó Kiến Văn đều là cá, anh gật đầu: “Nghe...”

Tố Tâm ấn nghe, cô đem điện thoại di động nâng lên bên tai Phó Kiến Văn.

“Lão Phó, bên này Diệp gia chúng ta đã bắt đầu động thủ rồi, nhưng ý tứ của Lục Tân Nam là đã nếu muốn đưa đại lễ cho Diệp gia lão gia, vậy thì tiện thể để cho Diệp gia lão gia biết là bởi vì Diệp Tử Kỳ đắc tội với ai, mới làm phiền hà đến ông ta!” Đường Tranh hỏi Phó Kiến Văn, “Muốn lộ liễu như vậy sao!” (Diệp Tử Kỳ là vợ của Phó Thành nha các nàng.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi