CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cho dù Phó Phó Kiến Văn có đoan chính, ai có thể bảo đảm được lúc yêu nhau anh không nhung nhớ người phụ nữ khác và làm sao có thể giữ được mình.

Cùng Phó Kiến Văn tiếp xúc càng sâu, Tố Tâm càng hiểu rõ trên người Phó Kiến Văn có bao nhiêu sức hấp dẫn, khiến người khác ý loạn tình mê, nếu anh chủ động... Phàm là phụ nữ, ai có thể thoát được!

Bất kể là nói yêu thương hay là kết hôn, mỗi giờ mỗi khắc Tố Tâm đều muốn tận lực chặt đứt quan hệ đối với người đàn ông đào hoa này.

Nói trắng ra, ở cạnh một người đàn ông như vậy, khiến cho cô cảm thấy không an toàn.

Bất kể là yêu đương hay kết hôn, Tố Tâm chỉ cần một người đàn ông bình thường một chú, càng bình thường cô càng có cảm giác an toàn.

Lấy cha Tố làm ví dụ, người đã bước sang tuổi trung niên nhưng vóc người vẫn rất đẹp, khí chất xuất chúng.

Sự nghiệp thành công, vóc người tiêu chuẩn, dù cho đã có tuổi, nhưng phụ nữ trẻ tuổi muốn nhào lên người vẫn chưa bao giờ là hết, Lương Mộ Lan không phải là không biết, chỉ là không muốn tính toán, mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Tố Tâm tự biết mình không làm được giống Lương Mộ Lan, nếu như là chồng mình... cô sẽ mặc kệ tất cả rồi ly hôn, dù cho là không có còn hơn cùng người con gái khác chia sẻ đàn ông, cảm thấy bẩn. Người ta nói đúng, quần sịp có thể dùng chung, nhưng đàn ông thì không thể.

Mà cha của Bạch Hiểu Niên, mặc dù là một người bình thường, làm việc bình thường, luôn bị mọi người chê bai là không xứng đôi với mẹ của Bạch Hiểu Niên, nhưng chính người đàn ông như vậy, sau khi mẹ của Bạch Hiểu Niên qua đời nhiều năm, chưa bao giờ từng cùng những người phụ nữ khác ở cùng nhau, một mình nuôi con gái, dù cho người chung quanh đều khuyên cha của Bạch Hiểu Niên tái hôn, nhưng cha của Bạch Hiểu Niên cũng không muốn.

Không chỉ có như thế, cha của Bạch Hiểu Niên xưa nay không bao giờ quên một ngày kỉ niệm nào của ông và vợ mình, trong mười năm... Từng ngày kỷ niệm ông đều sẽ một mình, nhớ tới mẹ của Bạch Hiểu Niên.

Như cha Tố bất kỳ phương diện nào đều xuất chúng, cùng cha của Bạch Hiểu Niên bất kỳ phương diện nào đều bình thường, Tố Tâm sẽ lựa chọn người giống như cha của Bạch Hiểu Niên.

Như Phó Kiến Văn từng nói, cho dù cô không hắn kết hôn cùng anh cũng không tính là nói không giữ lời, một người luôn yêu thích bình yên, an nhàn như Tố Tâm cô dự định sẽ không bao giờ cùng Phó Kiến Văn gặp nữa.

"Cộc cộc cộc -- "

Cửa phòng vệ sinh bị người khác gõ gõ.

Một đêm này, Tố Tâm đã phải chịu quá nhiều kinh hãi.

Đồng hồ báo thức của Bạch Hiểu Niên vừa vang, cô mơ mơ màng màng đi ra, thấy phòng vệ sinh đèn sáng rỡ hỏi một câu: "Tố Tố... Cậu đã tỉnh rồi!"

Cách một cánh cửa, thanh âm của Bạch Hiểu Niên truyền đến khiến Tố Tâm vô cùng khẩn trương, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập rầm rầm.

Cô không có cách nào bình tĩnh được tâm tình của mình, sợ vừa mở miệng thanh âm run rẩy gây khiến cho Bạch Hiểu Niên nghi ngờ, vô ý thức lại ngậm mồm vào.

"Tố Tố!"

Bạch Hiểu Niên không nhận được câu trả lời, đưa tay đi vặn chốt cửa, tay Tố Tâm đang vòng quanh phần gáy Phó Kiến Văn sợ đến cứng ngắc.

"Ơi... mình dậy rồi! Đang đi vệ sinh!" Tố Tâm nỗ lực nhẫn nhịn tim đập, nhưng thanh âm vẫn có vẻ run rẩy.

"Vậy mình quay lại ngủ thêm một chút, cậu rửa mặt xong gọi mình nhé!"

"Được!" Tố Tâm trả lời đàng hoàng trịnh trọng.

Nghe được tiếng đóng cửa, Tố Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, lúng túng rụt cánh tay của mình về, đuổi người: "Anh nhanh lên một chút, dùng xong rồi đi mau! bạn của tôi dậy rồi..."

"Mới vừa tiếp nhận nụ hôn liền đuổi người!"

Ngữ điệu ám muội, Tố Tâm mặt đỏ không cách nào nhìn thẳng Phó Kiến Văn.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi