CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Diệp lão gia vừa nghe, thiếu một chút xem như bị tức đến nỗi thăng thiên, lớn tiếng lệnh cho quản gia... Ngoại trừ quần áo và đồ rửa mặt của một nhà Diệp Tử Kỳ ra, những thứ thuộc về Diệp gia một mao tiền đều không cho phép người nhà Diệp Tử Kỳ mang đi, sau đó lại dặn dò trợ lý của mình đi đón một nhà con gái trở về.

Từ nhỏ, con gái của Diệp lão gia đã gặp được chồng của mình, kết hôn rồi sinh một người con gái, sau đó chồng bất ngờ qua đời. Rồi con gái của Diệp lão gia liền mở phòng ăn, chuyện làm ăn rất tốt, tuy rằng con gái không nhìn thấy được nhưng tài nghệ hoàn toàn được kế thừa từ mẹ của bà, chuyện làm ăn của phòng ăn cũng tiến triển rất tốt, cho nên Diệp lão gia cũng không có đón người một nhà của con gái trở về Diệp gia.

Nhưng tình huống bây giờ không giống nhau, xuất hiện ở trong nhà mình đây là một cái hàng giả, nếu như không đem con gái đón trở về, Diệp gia sợ là đoạn tử tuyệt tôn rồi, Diệp lão gia có lý do danh chính ngôn thuận, cho nên động tác của thủ hạ cũng nhanh nhẹn, lập tức đi đón người.

Mẹ của Diệp Tử Kỳ người còn ở nước ngoài, nhận được tin tức lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tử Kỳ để Diệp Tử Kỳ chạy về Diệp gia.

Sau khi Diệp Tử Kỳ nhận được điện thoại, vội vội vàng vàng chạy về, về tới Diệp gia liền thấy cha của mình cùng hai đứa bé không biết làm sao đứng ở bên trong sân, quần áo cùng hành lý của bọn họ đều bị người hầu đóng gói chuyển hết ra bên ngoài.

“Mẹ!” Phó Tâm Tâm nhìn thấy Diệp Tử Kỳ từ trên xe bước xuống, vội vã chạy tới nhào vào trong lồng ngực của Diệp Tử Kỳ, “Thái gia gia muốn đuổi chúng ta đi! Ô ô ô... Mẹ, con muốn ba ba! Chúng ta trở về khách sạn có được hay không!”

Phó Minh Minh cũng chạy tới ôm lấy chân của Diệp Tử Kỳ, khóc lớn: “Mẹ! Con không thích thái gia gia! Con chán ghét thái gia gia! Minh Minh đã nói là lạnh, nhưng thái gia gia vẫn là đem chúng ta đuổi ra ngoài không để cho chúng ta đi vào! về sau con sẽ không thèm nói chuyện với thái gia gia nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi