CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Quản gia đứng ở trên đài cao, nghe xong lời nói của Phó Minh Minh, con mắt vi vi nheo lại.

Tính cách của hai đứa bé này ở trước mặt Diệp lão gia còn tốt, còn sau lưng đối xử với người hầu thì vênh vang đắc ý, mấy ngày ngắn ngủi gần đây còn cố ý làm người hầu bị phỏng, đánh chửi người hầu, quản gia của Diệp gia nghe được không ít, nhưng ông ta coi như là quản gia thì cũng chỉ là hạ nhân, chuyện này không tiện mở miệng.

Hiện tại ông ngoại của hai đứa bé này chính là con hoang, cũng không tính chủ tử của Diệp gia nữa rồi, quản gia cũng sẽ không cần khách khí đối với cả nhà bọn họ làm gì.

Con mắt bén nhọn của Quản gia bén nhìn về ohisa Diệp Tử Kỳ nhìn sang: “Phó phu nhân, ngài vẫn nên quản tốt hai đứa bé này, đừng để cho bọn họ nói lung tung, nơi này là Diệp gia không phải Phó gia, không phải là nơi bọn họ muốn nói gì thì nói!”

“Ông!” Trong lòng Diệp Tử Kỳ dồn nén căm tức, mắt thấy người hầu đem đồ vật của cha mình từng cái từng cái chuyển đi ra ngoài, cô ta vội vã nói: “Cha! Người xem hai đứa bé! Con đi gặp gia gia!”

Diệp Tử Kỳ khom lưng lôi kéo tay của hai đứa bé đem con kéo đến trước mặt cha của mình, hiện tại cha của Diệp Tử Kỳ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động, cứng ngắc đứng ở nơi đó.

Diệp Tử Kỳ thấy thế đem hai đứa bé nhét vào trong lồng ngực của cha mình, nhấc chân chạy vào bên trên bậc thang chạy đi.

Quản gia thấy Diệp Tử Kỳ muốn chạy đến, đưa tay ngăn cản: “Phó phu nhân...”

“Ông là cái thứ gì! Tránh ra! Tôi muốn gặp ông nội tôi!” Diệp Tử Kỳ mắng quản gia.

Bây giờ Diệp Tử Kỳ đã không phải là thiên kim tiểu thư được người nâng trong lòng bàn tay của Diệp gia nữa rồi, tại sao quản gia còn phải kiêng kị Diệp Tử Kỳ!

Quản gia cười gằn: “Lời này của Phó phu nhân đúng là nói đùa, hiện tại lão gia đã không phải là ông nội của cô nữa rồi, thân thể của lão gia chúng tôi không thoải mái cho nên hiện tại không muốn gặp các người, ta là quản gia của Diệp gia, có trách nhiệm ngăn cản người mà lão gia không muốn gặp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi