CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Lúc ra cửa Tố Tâm đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên có mang theo cho Đoàn Đoàn một chiếc thảm mỏng, vào lúc này đứa trẻ ngủ rồi, cô đặt con nằm xuống ghế, điều chỉnh góc độ, đắp thảm lên cho Đoàn Đoàn.

Phó Kiến Văn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Ngủ rồi sao...”

“Vâng!” Tố Tâm ôm cánh tay có chút mỏi của mình, khẽ xoa bóp, rồi lấy nước ấm từ trong túi xách lấy ra, hỏi, “Hai người có uống nước nóng không!”

Phó Thiên Tứ không hé răng nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy khóe môi Phó Kiến Văn mỉm cười hỏi mình: “Uống không!”

Phó Thiên Tứ trở quay đầu nhìn về phía trước, lại không nhịn được nhìn xuyên qua kính chiếu hậu xem Tố Tâm, cậu ta gật đầu, trầm mặc một lát, nhớ tới hôm nay ở cửa Phó Kiến Văn có nói, nói nhận ý tốt của người khác thì phải biết nói cảm ơn, cánh môi cậu ta lúng túng, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn...”

Khoé môi Tố Tâm mỉm cười, sợ thân xe lay động làm nước tung ra, cô đổ vào trong ly một nửa nước nóng sau đó đưa cho Phó Thiên Tứ.

Phó Thiên Tứ cũng không biết mình tại sao lại đột nhiên muốn cùng Phó Kiến Văn và Tố Tâm đi Kim Thành, thật giống như... Có bọn họ tâm tư Phó Thiên Tứ mới có thể an ổn một ít.

“Gọi điện cho thư ký Tống rồi sao!” Phó Kiến Văn đột nhiên mở miệng hỏi Phó Thiên Tứ.

Trong tay Phó Thiên Tứ nắm chặt cốc nước nóng, gật đầu: “Lúc lên lầu tắm rửa đã gọi điện thoại cho Thư ký Tống rồi, nói với ông ta rằng em muốn cùng hai người trở lại Kim Thành, xế chiều hôm nay trở về, dự định sẽ ở Phủ Thiên Loan đến khi hôn lễ của hai người kết thúc.”

Phó Kiến Văn gật đầu.

Thư ký Tống chính là một người thông minh, hẳn phải biết nói như thế nào đối với Phó Thanh Tuyền.

Phó Kiến Văn lái xe một đường chạy đến Kim Thành, Phó Thiên Tứ cũng ngủ gật ở trên tay lái phụ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi