CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm vốn là muốn đổi lái cho Phó Kiến Văn, nhưng Phó Kiến Văn lại đợi tiến khi tiến vào thị khu của Kim Thành mới trao đổi cùng Tố Tâm.

Lúc sắp đến Kim Thành, bầu trời đã bắt đầu có tuyết bay lả tả, càng đến Kim Thành... bầu trời càng đầy là hoa tuyết bay tán loạn.

Mấy ngày này Kim Thành đều có tuyết lớn, đã biến thành thế giới băng tuyết, ở cửa mỗi nhà đều điểm đồ vật trang trí mừng lễ Giáng sinh, trên lối đi bộ người đi đường có người mang theo đứa trẻ cười cười nói nói.

Bầu không khí Noel đã theo sắp tới gần càng thêm náo nhiệt, tùy ý cũng có thể nghe được những ca khúc giáng sinh.

Thậm chí còn có thương gia đã để công nhân viên giả trang thành ông già Noel, đứng ở quảng trường cùng người đi bộ chụp ảnh, rất nhiều người xếp hàng ôm con của mình, chụp ảnh chung cùng ông già Noel, sau đó nhận một phần quà giáng sinh.

Bởi vì tuyết rơi, xe cộ trên đường đều đi rất chậm, Tố Tâm cũng đi càng cẩn thận hơn.

Phó Thiên Tứ ở tay lái phụ ngủ đến cái cổ đau nhức, lúc cậu ta xoa xoa cái cổ mở mắt ra, thấy chỗ điều khiển đã đổi thành Tố Tâm, cậu ta vừa nghiêng đầu, thì thấy Phó Kiến Văn đang ngồi ở hàng sau, một tay đặt lên trên người Đoàn Đoàn, vỗ nhẹ động viên nhóc, một tay nắm bưu kiện.

Phó Thiên Tứ hoạt động cái cổ một chút, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe: “đã đến Kim Thành rồi!”

Đường lái về hoa quế ổ tuy rằng Tố Tâm không quen, nhưng đi theo hướng dẫn lái qua đó vẫn tính thông thuận.

Tố Tâm đem xe chạy chầm chậm đến hoa đào ổ, lại không có cách nào lái được vào con hẻm nhỏ của chú dì Phúc.

Không phải kỹ thuật của Tố Tâm quá kém, mà là lối vào hoa quế ổ có một chiếc xe con đang ngừng ở đó, mà ngõ vào lại không lớn, Tố Tâm lái xe căn bản cũng không thể đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi