CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn kìm ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng lại, từ trên người Tố Tâm đứng lên.

"Mẹ..."

Giọng nói của Đoàn Đoàn càng lúc càng đến gần, thậm chí Tố Tâm có thể dự kiến được Đoàn Đoàn đang vặn chốt cửa đi vào, Tố Tâm chân trần xuống giường thu dọn quần áo của mình cùng vuốt lại mái tóc, đi đến cửa bình tĩnh lại hô hấp, nắm chặt chốt cửa, kéo ra, chỉ thấy Đoàn Đoàn một tay ôm gối của mình, kiễng mũi chân, một tay dơ thật cao chuẩn bị mở chốt cửa.

Đoàn Đoàn ôm gối của mình đến, đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngửa đầu hí mắt nhìn qua Tố Tâm: "Mẹ, Đoàn Đoàn muốn ngủ cùng mẹ..."

Đèn ở hành lang chiếu xuống, sắc màu ấm áp chiếu ở trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp đang lim dim của Đoàn Đoàn, đôi mắt mông lung ngây thơ non nớt như muốn cảm hoá lòng người.

Bên trong gian phòng đèn không có bật, Phó Kiến Văn không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Tố Tâm, một tay giữ khung cửa, lồng ngực dán vào lưng của cô, cụp mắt nhìn xem thằng nhóc con đang mặc một bộ quần áo ngủ loang lổ giống con bò sữa, mở miệng nói: "Đoàn Đoàn... Con đã không phải là một đứa trẻ một hai tuổi! Muốn ngủ tự mình ngủ đi!"

"Ba ba lớn, ba ba tự mình ngủ!"

Nhóc con rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại già mồm há miệng đặc biệt nhanh.

Trước kia Đoàn Đoàn không phải như vậy!

Phó Kiến Văn lông mày căng thẳng, hai tay ôm lấy bả vai Tố Tâm đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình: "Tự mình trở về phòng!"

Nói xong, Phó Kiến Văn liền chuẩn bị đóng cửa lại, Đoàn Đoàn tỉnh ngủ không ít, lau cái miệng nhỏ, nhóc không muốn ba ba! Ba ba cướp mẹ của nhóc!

Tố Tâm nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, đúng ra cô không nên quá thẹn thùng, đi tới ngồi xổm người xuống ôm lấy Đoàn Đoàn, xoay người... Trước mắt cô là Phó Kiến Văn chỉ mặc một cái quần con nhỏ, chẳng trách... Vừa nãy anh lại muốn đứng ở sau lưng cô!

Lỗ tai Tố Tâm không nhịn được nóng lên, cô vội ôm Đoàn Đoàn đứng lên, nói với Phó Kiến Văn: "Em bế Đoàn Đoàn trở về phòng trước."

Phó Kiến Văn: "..."

"Anh trước ngủ đi, không cần chờ em đâu..."

Nói xong, Tố Tân ôm Đoàn Đoàn hướng về phòng của Đoàn Đoàn đi đến.

Phó Kiến Văn nén giận ở trong lòng, ngủ! Giờ này anh ngủ được mới lạ!

Nhưng nhìn xem bóng lưng của Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn mập mạp, phiền muộn trong lòng Phó Kiến Văn lại không cánh mà bay, chỉ còn lại một mảnh mềm mại ấm áp.

Đóng cửa phòng ngủ lại, Phó Kiến Văn đứng ở trên ban công, cầm lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu ngậm vào khoé môi, một tay che chở ngọn lửa, cúi đầu nhen nhóm điếu thuốc lá, thân thể cao lớn dựa vào vách tường, tiện tay đem cái bật lửa đặt lên trên thành ban công.

...

Tố Tâm lần nữa dỗ Đoàn Đoàn ngủ mà không phí chút sức lực nào.

Từ trong phòng của Đoàn Đoàn đi ra, nhịp tim của Tố Tâm mới có dấu hiệu từ từ bình phục.

Mang theo tâm tình thấp thỏm, Tố Tâm trở về phòng ngủ của Phó Kiến Văn, khe khẽ đẩy cửa đi vào, thấy Phó Kiến Văn mới vừa tắm xong chỉ mặc một bộ quần áo tắm đang đứng ở ban công nghe điện thoại, thân hình cao lớn đứng dưới ánh trăng trông thật đẹp.

Tố Tâm đi vào, tầm mắt thân thuý của Phó Kiến Văn đã hướng về phía Tố Tâm, nhìn cô, khiến cho nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh.

Thừa dịp Phó Kiến Văn còn chưa cúp điện thoại, Tố Tâm cầm đồ lót cùng cái váy ngủ tiến vào phòng tắm...

Bên trong phòng tắm, chính là không khí nóng ẩm mà Phó Kiến Văn vừa mới tắm xong.

Tố Tâm đem quần áo sạch treo lên móc, đang chuẩn bị cởi quần áo, lại không yên lòng đi tới bên cửa, khóa trái cửa.

Tay vẫn nắm ở trên khóa trái chưa có buông ra, Tố Tâm nhíu nhíu mày, cô đã đăng kí kết hôn rồi, đăng kí rồi thì không nên như vậy...

Nhưng, cô thật sự không có hào phóng đến mức có thể ở buổi tối sau khi làm đăng kí tắm uyên ương, nói không chừng Đoàn Đoàn có thể sẽ đến tìm, đến lúc đó cô cũng không biết nên giải thích với Đoàn Đoàn thế nào!

*Mọi người đâu hết rồi, sao không ai bỏ phiếu cho sữa vậy, buồn quá à. Các nàng muốn ăn thịt ở chương sau thì hãy bỏ phiếu thật nhiều cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi