CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm vẫn cứ đứng mãi ở cánh cửa... Kết hôn còn khóa cửa có phải hơi quá rồi!

Trong lòng vật lộn một phen, một lúc rồi cô vẫn không nghĩ ra được là nên đóng hay nên mở...

Một lần nữa tim đập nhanh hơn, Tố Tâm nghĩ, nếu mình tắm mà không có khóa cửa liệu Phó Kiến Văn có cho rằng cô chính là đang mời anh tắm uyên ương!

Không để ý tới nhiều như vậy, Tố Tâm lo sợ bất an tắm xong, Phó Kiến Văn vẫn chưa có đi vào, Tố Tâm lau khô thân thể, mặc quần áo tử tế, dùng máy sấy sấy khô mái tóc.

Ôm quần áo mới vừa thay từ phòng tắm đi ra, đã bị Phó Kiến Văn nắm lấy cánh tay, anh cầm tay cô vòng lên phần gáy của anh...

Anh đi về phía trước một bước, Tố Tâm đã bị đặt ở trên cửa phòng tắm, trong lòng ôm quần áo vì giật mình mà rơi đầy đất, cửa kính sau lưng nhẹ nhàng đung đưa.

Tố Tâm vừa tắm xong, mùi sữa tắm trên người đặc biệt thơm, thơm đến mức chọc người.

Bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn chống lên cửa kính, cúi đầu hôn môi Tố Tâm.

Bên trong căn phòng, cửa không có khóa, bầu không khí trong nháy mắt như bị lửa thiêu đốt.

Cánh môi ấm áp của Phó Kiến Văn chạm vào môi của Tố Tâm, hôn điên cuồng...

Trong đêm tối, không khí mờ ám dâng lên đến đỉnh điểm, hai tay Tố Tâm siết chặt áo tắm của Phó Kiến Văn, trong đầu chính là một mảnh hỗn độn, thân thể đã nhanh hơn não đáp lại nụ Hôn của Phó Kiến Văn, không nhịn được nghênh hợp nụ hôn của anh khiến cả hai người đều hít thở không thông.

Nước bọt tương giao cũng không phải lần đầu tiên, nhưng không khí trong lồng ngực bị đoạt đi triệt để như vậy thì đây là lần đầu tiên!

Cánh môi được buông ra, Tố Tâm thở gấp, thân thể đã mềm nhũn trong lồng ngực Phó Kiến Văn.

"Còn mặc quần áo phiền toái như vậy!" Phó Kiến Văn nói, giọng nói ám muội, anh cười nhẹ, lần nữa hôn xuống cánh môi ửng hồng kiều diễm của cô.

Cánh môi tinh tế hôn xuống dưới cằm, lỗ tai... phần gáy, Phó Kiến Văn bị mùi thơm trên cơ thể của Tố Tâm hấp dẫn, cầm giữ không được muốn mạnh mẽ ra vào nơi mềm mại ẩm ướt của cô.

Đầu gối anh chen vào giữa hai chân Tố Tâm, vật nam tính nóng rực cứng rắn dán chặt vào nơi mẫn cảm nhất của cô, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: "Còn phải cởi..."

Bàn tay cực nóng của Phó Kiến Văn vén váy ngủ của Tố Tâm lên, thăm dò vào nắn bóp vào chiếc eo nhỏ bé mềm mại của cô, triền miên hướng lên trên... Nắm chặt một mảnh mềm mại, Tố Tâm thở nhẹ một tiếng, hô hấp đình trệ, phát hiện Phó Kiến Văn cắn phần gáy của mình, một trận tê dại xông vào trái tim cô làm cô phát ra một tiếng rên nhẹ, lòng bàn chân như nhũn ra không còn chút sức lực nào.

Phần nhạy cảm của Tố Tâm bị bại lộ ở trong không khí có chút lạnh lẽo...

Hô hấp của Phó Kiến Văn càng ngày càng gấp rút, anh kéo cái quần nhỏ của Tố Tâm xuống.

Mới vừa hôn, thân thể của Tố Tâm đã bị Phó Kiến Văn đẩy đến giường lớn, rơi vào một mảng mềm mại.

Một tay Phó Kiến Văn chống ở bên người Tố Tâm, dùng sức xông vào.

Tố Tâm ô ô một tiếng, sít sao nắm lấy ga giường phía bên dưới, vật đàn ông to lớn cứ thế ra vào, khiến cho cô cảm thấy đau đớn...

"Ưm... Nhẹ một chút" Tố Tâm rên nhẹ.

Phó Kiến Văn biết Tố Tâm có chút đau, anh làm chậm lại, từ từ nhè nhẹ khiến cho Tố Tâm không khỏi thở dốc.

"Nói... Em có thích nó không" Tiếng nói khàn khàn cùng hơi thở ồ ồ vang lên bên tai Tố Tâm.

Tố Tâm im lặng nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, cô cũng rất khao khát. Một người phụ nữ đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chưa từng trải qua chuyện trai gái mà lần này trải qua nhiều lần, lại là cùng một người đàn ông nhưng nó làm cho cô khao khát, hơn lúc nào hết, cô muốn anh... người mà bây giờ đã là chồng của cô

...

Một buổi tối Tố Tâm bị ăn sạch những hai lần, sáng sớm hôm sau, không thể nghi ngờ chút nào, cô đã dậy trễ.

Nơi mẫn cảm ê ẩm sưng cùng hai chân như nhũn ra, có thể nói đến tối hôm qua Phó Kiến Văn đến cùng là có bao nhiêu sức mạnh!

Tố Tâm tưởng chừng mình sẽ chết trong sự ra vào hung ác của anh!

Cả người bị ném lên cực hạn không biết bao nhiêu lần, đang run rẩy bên trong cầu xin tha, lại là lần nữa bị đẩy lên tràn trề, cuối cùng tất cả nghẹn ngào đều biến thành khóc lóc cầu xin tha thứ.

Lần thứ hai ở trong phòng tắm, Phó Kiến Văn một lần lại một lần bắt Tố Tâm gọi anh! Tên gì cũng sai! Phó Kiến Văn là sai! Kiến Văn là sai! chồng cũng sai nốt!

Mỗi một lần một sai anh càng thêm hung ác tiến vào, quả thực muốn đem cô bức tử!

Cuối cùng, rốt cuộc thì Tố Tâm cũng gọi đúng rồi, nhưng anh lại càng thêm hung ác khàn giọng để Tố Tâm kêu lại một lần nữa, hô hấp ồ ồ cùng những cái nhấp dừng lại, phóng thích ở bên trong Tố Tâm và mang theo tiếng khóc nức nở cùng hai tiếng "Ông xã" của cô

*Ông xã, cả nhà có thấy ngọt không nào??? Thịt xong thì chúng ta sẽ có gì nhỉ, mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa để sữa có thêm động lực vừa ôn thi vừa viết nha *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi