Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tố Tâm phải ép buộc mình mở mắt ra.
Trong lòng cô còn băn khoăn, bởi vì đã đồng ý với Đoàn Đoàn là sẽ đưa nhóc đến trường.
Cả người Tố Tâm bủn rủn vô lực, tinh thần uể oải mạnh mẽ chống người ngồi dậy, tiếng nước ào ào ào trong phòng tắm truyền đến, nhưng tiếng nước lại không đúng phía, lúc này Tố Tâm mới nhìn chung quanh một vòng, mới ý thức được đây không phải phòng ngủ chính.
Làm sao đến phòng khách rồi!
Tố Tâm vén chăn lên, chuyển chân từ trên giường xuống đất thôi mà đã vất vả vô cùng.
Phó Kiến Văn tên đại sắc lang này!
Tố Tâm oán thầm!
Tố Tâm cầm qua áo ngủ của mình khoác lên, cột chắc đai lưng, đỡ mép giường đứng lên, trở về phòng ngủ chính, dự định ở phòng ngủ chính tắm rửa một chút.
Vừa vào phòng ngủ chính, một đêm chưa mở cửa sổ thông gió, bỗng nhào tới trước mặt Tố Tâm một mùi khí tức thối nát, khiến cho cả người Tố Tâm ngẩn ra.
Quần áo của cô và Phó Kiến Văn bị ném ngổn ngang đầy đất, ga giường bằng tơ tằm trên giường lớn đã sớm không ra hình thù gì.
Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua chiếu lại trong đầu Tố Tâm khiến cho cả người cô nóng bỏng muốn thiêu cháy.
Nếu như không phải cô mạnh mẽ tỉnh lại, nếu như phòng ngủ chính bị dì Lý nhìn thấy mùi vị cùng đồ đạc...
Về sau cô không còn mặt mũi gặp dì Lý nữa rồi!
Nghĩ tới đây, Tố Tâm sợ đến mức không để ý tới chân tay mình đang bủn rủn, lập tức khom lưng nhặt tất cả quần áo trên đất bỏ vào trên giường lớn, lại xoay người đi mấy bước để kéo cửa sổ ra cho gió thổi vào.
Tiếp đó đem ga giường cuộn tròn tất cả lại, ôm ném vào trong phòng tắm.
Tố Tâm một hơi thu thập xong phòng ngủ chính, mặc dù là cửa sổ đã mở ra, gió mát thổi vào một lát, Tố Tâm vẫn cảm thấy bên trong gian phòng vẫn còn lưu lại mùi vị, cũng không biết có phải là tâm lý tác động hay không.
Tố Tâm ôm quần áo dơ, ga giường cùng chăn, phân loại xong vỏ vào máy giặt.
Làm xong chút việc này, trên người Tố Tâm đã mệt đến mức xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Đỡ tay vịn cầu thang bước xuống lầu, Tố Tâm tắm nước nóng xong mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.