Tố Tâm quả thực dở khóc dở cười, chẳng trách trước đó Tiểu Đường Quả phải chuyển nhà trẻ nhiều lần, đều nói nhà trẻ trong thành phố A đều không có ai dám nhận Tiểu Đường Quả, bởi vì không chỉ tác phong của Tiểu Đường Quả dũng mãnh, mà còn có một người mẹ hung hãn như vậy!
Nhìn xem bóng lưng hai đứa trẻ Tiểu Đường Quả và Đoàn Đoàn dắt tay nhau, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang tiến vào nhà trẻ, Tố Tâm lúng túng, chỉ có thể cười cười!
Vưu Nại Nại khí thế hùng hổ trừng lên với vị phụ huynh kia.
Khí thế của vị phụ huynh kia không bằng Vưu Nại Nại, mạnh mẽ trừng lại Tố Tâm sau đó lên xe, dặn dò tài xế nhanh chóng lái xe đi...
Xe đưa những đứa trẻ đến càng ngày càng nhiều, xe của Vưu Nại Nại dừng ở giữa cổng nhà trẻ cũng không tốt, Vưu Nại Nại nhìn đồng hồ: "Vậy tôi cũng đi trước!!"
Tố Tâm cười gật đầu: "Được! Lái xe cẩn thận!"
Vưu Nại Nại nghe được lời nói của Tố Tâm, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì tai liền đỏ lên trong nháy mắt.
Vưu Nại Nại cúi đầu đáp một tiếng, liền vòng qua trên đầu xe ngồi vào chỗ điều khiển, so với khí thế muốn xông lên đánh nhau vừa nãy khác nhau hoàn toàn.
Vừa lên xe, tay của Vưu Nại Nại gắt gao nắm chặt áo khoác, ảo não muốn chết...
Tại sao biểu hiện của mình ở trước mặt vợ của huấn luyện viên Phó lại hung hãn như vậy chứ!
Từ xưa tới nay, Vưu Nại Nại luôn luôn cảm thấy sợ Phó Kiến Văn, cho dù là ở trước mặt Tố Tâm, phảng phất như Phó Kiến Văn đều đang ở đó, khiến cho bản năng của Vưu Nại Nại cũng sợ Tố Tâm.
...
Trên đường trở về Thiên Loan Phủ, Tố Tâm bất ngờ nhận được điện thoại của Tố Nhiên.
Tố Tâm nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai từ Tố Nhiên, không hiểu sao có một loại dự cảm, không nói rõ được cũng không tả rõ được...
Hôm nay là ngày mừng thọ của Tố lão phu nhân!
Mỗi năm Tố gia đều sẽ thay Phó lão phu nhân mở tiệc chúc mừng, càng đừng nói tới... Năm nay Tố gia trong hoạ có phúc, nhất định là sẽ làm rất lớn.
Thời điểm này Tố Nhiên gọi điện thoại lại đây, mặc dù là còn chưa nghe, nhưng ý vị của nó Tố Tâm cũng hiểu mấy phần.
Buổi sáng hôm đó, Tố Nhiên điện thoại qua cho Tố Tâm, sau đó trong lúc nói chuyện, mâu thuẫn trong lòng hai người cũng giảm bớt hơn, mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng hai người có thể cảm giác được lẫn nhau.
Con mắt Tố Tâm nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thấy cảnh vật không ngừng được quay ngược lại, nhớ tới lúc cuối nói chuyện, Tố Nhiên đã cố gắng đè nén tiếng khóc ở trong điện thoại.
Thu hồi ánh mắt, Tố Tâm đem tóc rối khép lại bên tai, tay trái nắm chặt túi xách, ấn nghe, sau đó đem điện thoại di động đặt ở bên tai.
"Alo..."