Vưu Nại Nại luôn là kiểu người động thủ chứ không động khẩu...
Nhìn xem Vưu Nại Nại nổi nóng xắn tay áo, Tố Tâm kéo cổ tay của Vưu Nại Nại lại.
Vị phụ huynh nói chuyện chanh chua kia lôi kéo con của mình lui về sau một bước: "Kẻ hạ đẳng vẫn là kẻ hạ đẳng, đúng là không có tố chất!"
Gương mặt tinh xảo dưới mũ lưỡi trai của Tố Tâm mang theo ý cười: "Thời đại này CEO hay tổng giám đốc đều đã sớm đi đầy đường! Ai ai chẳng nhận mình là CEO hay giám đốc! Cho dù bây giờ chủ của một vườn rau cũng đều in trên danh thiếp là giám đốc thôi..."
Phụ huynh mới vừa rồi còn trào phúng Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại bỗng biến sắc...
Tố Tâm nói xong, khẽ cười xoa xoa đầu Đoàn Đoàn cùng Tiểu Đường Quả: "Giám nói ba ba kẻ nào không phải CEO chứ! Được rồi... Đi vườn trẻ!"
Ba Ba Tiểu Đường Quả là ai, hiện tại cũng không phải là bí mật!
Thân phận của Đường Tranh bày ở nơi này, ai dám nói Đường Tranh không phải là giám đốc hay CEO!
"Đúng là chuyện nực cười!" Mẹ của đứa trẻ kia trừng Tố Tâm một mắt, cúi đầu giáo dục con của mình, "Về sau nếu như ai dám ra tay với con, đặc biệt là những kẻ không tư cách vào nhà trẻ kia, con liền đánh cho đến chết, tuyệt đối đừng chịu thiệt! Yên tâm có cha con bảo vệ!"
Tố Tâm: "..."
Vị phụ huynh này có thể giáo dục con của mình mhw vậy sao!
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn qua Tố Tâm, sau đó vẫy tay với cô một cái: "Mẹ, gặp lại!"
“Ừ! Đoàn Đoàn gặp lại!" Tố Tâm cúi người xuống, vừa sửa sang lại đồng phục học sinh của Đoàn Đoàn, vừa không yên lòng nói với Đoàn Đoàn: "Nhớ rõ mẹ nói, gặp phải tình huống đó, liền đi tìm cô giáo, đừng để mình bị thương, được không!"
Đoàn Đoàn dùng sức gật gật đầu, nhón chân lên, hai tay quàng lấy phần gáy của Tố Tâm, hôn một cái ở trên gò má của cô, sau đó thính tai đỏ lên.
Tố Tâm cười khẽ nhéo nhéo cái mũi của Đoàn Đoàn, sợ Đoàn Đoàn chịu thiệt, nói tiếp: "Nếu như không kịp đi tìm cô giáo, nhớ rõ đừng để mình bị thương là tốt rồi, không phải sợ, có ba ba cùng mẹ ở đây! Chúng ta không khi dễ người, nhưng cũng không thể bị người khác khi dễ!"
Lời này, Tố Tâm không có nói rõ cùng Đoàn Đoàn, rất mịt mờ.
Tố Tâm chỉ hy vọng Đoàn Đoàn có thể nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, an toàn củ nhóc là quan trọng nhất.
Đoàn Đoàn nghe lời nói của Tố Tâm, không biết là không hiểu hay là phản xạ, rất lâu mới banh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra, nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng!"
"Tiểu Đường Quả, nhớ rõ nếu như ở trong trường học có người khi dễ con! Con liền đánh cho mẹ! Không liên quan đến mẹ! Bất kể là ai, chỉ cần là chọc đến con trước, con đánh thắng, ai dám tìm mẹ mẹ đánh kẻ đó! Đánh thua... Mẹ đánh con! Có nghe hay không!"
Lời này của Vưu Nại Nại là cố ý nói cho vị phụ huynh kia nghe được, bằng không thì người khác coi Tiểu Đường Quả nhà cô là quả hồng mềm rồi.
Tiểu Đường Quả giòn tan đáp: "Biết rồi!"
Nhìn xem Tiểu Đường Quả vui vẻ cười...
Tố Tâm: "..."
*******
Đáng yêu chết mất luôn nè