CÁCH NUÔI DƯỠNG BỆNH KIỀU

Lúc Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, chỉ thấy đầu choáng váng, lại vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Phó Vân Cảnh.

Hai người lúc này dựa vào nhau vô cùng gần, cơ hồ là ngực dán ngực, mà đôi tay Phó Vân Cảnh lại đang ôm nàng gắt gao, cho dù là đang hôn mê không có ý thức nhưng vẫn làm ra tư thế bảo vệ, độ ấm nóng rực xuyên qua cái ôm không ngừng truyền đến, cho dù bị người đời gọi là bạo quân mặt lạnh, hắn cũng có nhiệt độ cơ thể và trái tim biết đập như người thường, sẽ khó chịu, sẽ đau đớn, cũng sẽ phấn đấu quên mình bảo hộ một người.

Vốn nàng cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không ngờ Phó Vân Cảnh lại theo nàng nhảy xuống, trong lúc nguy cấp gắt gao túm chặt nàng, vừa khéo một bên có cây đại thụ giúp giảm xóc, chặn lại tốc độ rơi xuống của bọn họ, hơn nữa Phó Vân Cảnh có khinh công, hai người mới có kinh vô hiểm (sợ chứ không nguy) vượt qua một kiếp này.

Bởi vì đánh nhau với thích khách đã tiêu hao phần lớn thể lực, lúc rớt xuống mặt đất, cánh tay Phó Vân Cảnh đột nhiên mất lực, hai người cùng rơi xuống từ giữa không trung. Nhưng trong lúc rơi xuống, Phó Vân Cảnh vẫn không quên bảo vệ nàng, dùng thân thể làm lót thịt cho nàng, và vì bị lực lớn đánh vào, hai người mới hôn mê bất tỉnh.

Vì vậy, Diệp Trăn Trăn không có bị thương, nhưng Phó Vân Cảnh làm lót thịt lại bị thương càng thêm nghiêm trọng, ống tay áo bên phải đã bị máu tươi nhiễm đỏ, trên mặt cũng đầy vết thương lớn bé, trông vô cùng ghê người.

Nhìn Phó Vân Cảnh còn đang hôn mê, Diệp Trăn Trăn không khỏi đỏ hốc mắt.

Nhưng hiện tại không phải là lúc thương tâm, địch nhân tùy thời có thể xuống đây, đặc biệt Phó Vân Cảnh còn đang hôn mê, nếu bị thích khách phát hiện, bọn họ chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn lập tức dùng sức lau khô nước mắt, đứng lên chuẩn bị đem Phó Vân Cảnh nằm trên mặt đất chuyển dời đến nơi ẩn nấp.

Nhưng một nam nhân thành niên vóc người quá lớn, nữ tử yếu nhược như nàng không thể dễ gì di chuyển, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể dùng cách chậm rãi kéo lê thân thể Phó Vân Cảnh, trong lúc đó còn phải từng giây từng phút chú ý tới miệng vết thương của hắn, kéo được một đoạn ngắn lại dừng trong chốc lát, lại dùng hết sức kéo hắn đi.

Diệp Trăn Trăn thở hồng hộc kéo được hơn nửa đường, cuối cùng cũng thấy được một cái sơn động phía trước, nàng tức khắc sáng ngời mắt, lau mồ hôi, tiếp tục dùng sức lực lớn kéo Phó Vân Cảnh vào trong.

Thẳng đến khi đã dàn xếp xong hoàn toàn, trái tim bị treo lên của Diệp Trăn Trăn mới hơi chút yên ổn.

Lăn lộn cả ngày, quần áo Diệp Trăn Trăn đều ướt hơn phân nửa, mà tình huống của Phó Vân Cảnh so với nàng còn tệ hơn, kỵ trang màu vàng đã dơ bẩn không chịu nổi, tóc ướt lộc cộc dán ở trên mặt, cả người chật vật lại yếu ớt. May mắn con đường đều là mặt cỏ mềm mại, nếu là bờ cát thô ráp, bị nàng kéo một đường lại đây như vậy, chỉ sợ miệng vết thương trên người Phó Vân Cảnh lại nhiều thêm.

Diệp Trăn Trăn lo lắng sốt ruột mà nhìn Phó Vân Cảnh, thở dài: "Thống Tử, hiện tại ta nên làm gì bây giờ?"

Hệ thống: "Trước mắt chỉ có thể an tĩnh chờ đợi viện binh đến. Hai người các ngươi biến mất lâu như vậy, đã khiến cho tâm phúc của Phó Vân Cảnh chú ý, hơn nữa vừa rồi trong quá trình đánh nhau Phó Vân Cảnh cũng âm thầm để lại ký hiệu, không quá lâu nữa viện binh sẽ đến."

"Chỉ hy vọng là như thế."

Diệp Trăn Trăn lấy tay áo nhẹ nhàng xoa trán Phó Vân Cảnh, người dưới thân đột nhiên động đậy, ngay sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng ——

"A Trăn tỷ tỷ."

Diệp Trăn Trăn chấn động cả người, kinh ngạc nhìn Phó Vân Cảnh, lại thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, không có tỉnh lại, chỉ là miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm kêu: "A Trăn tỷ tỷ, A Trăn tỷ tỷ......" Giọng điệu thấp thỏm, lộ ra chút sợ hãi, như mơ thấy chuyện gì không tốt.

"Không có việc gì, Tiểu Cảnh. Hiện tại chúng ta đã an toàn rồi." Diệp Trăn Trăn giúp hắn lau mồ hôi, giọng nói rất nhẹ, đáy lòng mềm mại xưa nay chưa từng có, đồng thời lại nhịn không được đau lòng vì Phó Vân Cảnh bị ác mộng tra tấn.

"A Trăn tỷ tỷ, đừng nhảy xuống mà, cầu xin nàng, hãy để ta cứu nàng......"

Phó Vân Cảnh nhè nhẹ run môi, trong miệng không ngừng lặp lại cùng một câu, cho dù là đang hôn mê, mày cũng nhăn thật chặt, biểu tình tuyệt vọng thống khổ.

Diệp Trăn Trăn xem đến đau xót cả mũi, nước mắt lặng yên rơi. Nàng ôm chặt lấy người trước mặt, run giọng nói: "Chuyện đó không phải là chàng sai, Tiểu Cảnh, đừng tự trách mình, đừng khổ sở nữa."

Cùng lúc đó, nàng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phó Vân Cảnh, tựa như khi còn nhỏ vẫn làm như vậy, chỉ là người trước mặt sớm đã lớn lên, tấm lưng cũng trở nên rộng lớn rắn chắc, là một nam tử thành niên không hơn không kém. Nàng vốn nên cảm thấy xa lạ mới đúng, nhưng tại một khắc này, dường như nàng lại trở về buổi đêm mưa sa gió giật kia, bé trai nhỏ gầy cuộn tròn trên đầu giường run bần bật, mà nàng đã xuyên qua bóng đêm, xuyên qua nước ngập dưới đất đi đến ôm hắn. Nàng không thể quên được hai tròng mắt trong giây lát nhìn thấy nàng đến liền chợt tỏa sáng tựa như sao trời lộng lẫy.

Một khắc đó nàng đã biết, bọn họ sẽ mãi dựa vào lẫn nhau như vậy.

Nước mắt chậm rãi từ chảy xuống hốc mắt, mà Diệp Trăn Trăn lại cười đến xán lạn ôn nhu: "Không sao rồi Tiểu Cảnh, lúc này đây, chàng đã bảo hộ ta rất tốt rồi."

Dưới sự an ủi của nàng, người trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, không còn nói mớ nữa, Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra. Nàng buông lỏng tay, lại ngay lúc rời người, nhìn thấy nam nhân hôn mê không biết khi nào đã tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, con ngươi đen nhánh chiếu ảnh ngược bộ dáng nàng kinh ngạc.

Không khí chớp mắt dừng lại.

Rõ ràng đã chờ mong vô số lần có thể được Phó Vân Cảnh nhận ra, nhưng thật sự tới thời điểm này, đầu óc nàng lại đột nhiên trống rỗng, yết hầu cũng có chút cứng ngắc, những lời nói ngày xưa nghĩ tới thế nhưng một câu cũng không có tác dụng.

Thấy Phó Vân Cảnh tựa hồ không định mở miệng trước, Diệp Trăn Trăn đành phải đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng lại vào lúc này, ngoài động đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Diệp Trăn Trăn cả kinh trong lòng, theo bản năng che ở trước mặt Phó Vân Cảnh, may mắn tiếng máy móc trong đầu đúng lúc vang lên: "Người tới bên ngoài là tâm phúc của Phó Vân Cảnh, có thể tín nhiệm."

Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, sau đó la lớn: "Chúng ta ở chỗ này!"

Sau chốc lát, liền có mười mấy thị vệ chạy vội vào sơn động, người dẫn đầu bùm một tiếng quỳ xuống, "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

Có lẽ là vừa do tỉnh lại nên đầu óc chưa thanh tỉnh, ánh mắt Phó Vân Cảnh có chút mê ly, nghe vậy vẫn không hề liếc mắt nhìn tâm phúc một cái, vẫn không chớp mắt nhìn Diệp Trăn Trăn trước mặt, tựa như chưa từng nhìn thấy vật lạ, cố chấp ấu trĩ mà xác nhận sự tồn tại của nàng.

"Hiện tại đừng nói tới những nghi thức xã giao này, việc đang gấp rút, Hoàng Thượng bị thương, các ngươi nhanh phái người đưa hắn hồi cung cứu trị!" Diệp Trăn Trăn hướng bọn thị vệ hô.

Thị vệ trưởng dừng một chút, ngay sau đó liền phân phó mấy thị vệ phía sau: "Đem cáng lại đây, hộ tống Hoàng Thượng trở về."

Chốc lát, liền có hai thị vệ cầm cáng lại đây, bọn họ thật cẩn thận mà đặt Phó Vân Cảnh lên trên, lúc chuẩn bị rời đi, Phó Vân Cảnh lại đột nhiên bắt lấy tay áo Diệp Trăn Trăn, suy yếu nói: "Đừng đi."

Cho tới bây giờ, đầu hắn vẫn luôn mơ màng, miệng vết thương trên người sâu đến lộ xương, còn có mấy chỗ miệng vết thương nứt ra, nhưng dù vậy, hắn vẫn theo bản năng mà bắt lấy nữ tử trước mặt, hắn sợ một khi hắn buông tay, người trước mặt sẽ đi mất, mà hắn càng sợ rằng, đây chỉ là một giấc mộng của hắn.

Diệp Trăn Trăn hơi cúi người xuống, vỗ nhẹ tay hắn, ôn nhu nói: "Ta không đi, lúc này đây, cho dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ rơi chàng nữa, chàng đi trước để chữa trị được không?"

Mí mắt càng ngày càng nặng, nhưng Phó Vân Cảnh vẫn dùng sức mà mở to mắt nhìn người trước mặt, không yên tâm muốn lại xác nhận lại một lần: "Nàng bảo đảm sao?"

Diệp Trăn Trăn nhìn chăm chú vào hai mắt hắn, kiên định đáp: "Ta bảo đảm."

"Không cho gạt ta......" Phó Vân Cảnh thấp giọng nỉ non, muốn nỗ lực mở mắt ra nhìn nữ tử thương nhớ ngày đêm trước mặt, nhưng vừa lúc bắt lấy tay nàng đã hao hết thể lực còn sót lại không nhiều lắm, không bao lâu sau, hắn đã nặng nề rơi vào hôn mê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi