CÁCH NUÔI DƯỠNG BỆNH KIỀU

Trải qua một phen trắc trở, hai người rốt cuộc cũng về tới hoàng cung. Bởi vì trước sau có Phó Vân Cảnh chở che, thân thể Diệp Trăn Trăn không hề bị thương, nhưng thương thế của Phó Vân Cảnh lại rất nghiêm trọng, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ cần phải kịp thời xử lý.

Toàn bộ thái y trong hoàng cung đều xuất đầu ra ra vào vào trắng đêm ở tẩm cung Phó Vân Cảnh, Diệp Trăn Trăn không tiện quấy rầy các thái y làm việc đành phải rời đi trước. Mặc dù về tới chỗ ở của mình, nàng cũng không hoàn toàn yên lòng, vẫn nhịn không được lo lắng cho thương thế của Phó Vân Cảnh, cơ hồ là suốt đêm không chợp mắt, chỉ nghỉ ngơi được một lát vào lúc hừng đông.

Các cung nữ đưa đồ ăn sáng tới, trên bàn đầy ắp các kiểu món ăn, nhưng toàn bộ tâm thần của Diệp Trăn Trăn đều đặt trên người Phó Vân Cảnh, nhấc không nổi miệng.

Nàng thất thần dùng chiếc đũa chọc chọc vào bữa sáng trước mặt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Phúc Toàn, nàng liền lập tức đứng lên bước nhanh ra ngoài.

Phúc Toàn nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đột nhiên đi ra, kinh ngạc chớp mắt một cái, đang muốn nói chuyện, lại bị nàng vội vàng đánh gãy: "Hoàng Thượng thế nào?"

"Hồi nương nương, Hoàng Thượng đã tỉnh lại, hiện tại muốn triệu kiến ngài." Phúc Toàn đáp.

Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, tâm thần căng chặt tức khắc lơi lỏng xuống, "Được, ta đi ngay."

Sau khi Phúc Toàn đưa Diệp Trăn Trăn tới tẩm cung của Phó Vân Cảnh liền lui ra ngoài, còn tự giác đóng cửa lại.

Diệp Trăn Trăn đi dọc theo con đường thật dài thật sâu vào trong, tất cả mọi người đều đã lui ra, cung điện to như vậy giờ phút này an tĩnh đến mức tiếng bước chân cũng bị phóng đại lên mấy lần.

Đi đến cuối là nơi Phó Vân Cảnh nghỉ ngơi, chỉ thấy hắn đang dựa vào long sàng, ngồi đưa lưng về phía nàng, hai tay đặt trên tấm chăn màu vàng hơi hơi cong lên. Có lẽ là mới phục hồi sau cơn bệnh nặng, lúc này trông hắn có chút gầy ốm, cả người lộ ra suy yếu hiếm thấy.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

Diệp Trăn Trăn nói, hành lễ giống như ngày thường, lại nghe trên giường người nhẹ nhàng cười cười, biểu tình kỳ quái nói: "Chuyện đã tới hiện giờ, nàng còn muốn kêu ta như vậy sao?"

Diệp Trăn Trăn há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn hắn, tim nhảy lên thình thịch đến mức nhất thời đã quên đáp lại.

Phó Vân Cảnh liếc nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, đầu hơi hơi ngẩng nhìn xà ngang, làm như lâm vào hồi ức, giọng nói thật nhẹ: "Ta vẫn luôn mơ thấy ngày đó mười năm trước, trong cơn mưa phùn gió rét, nàng nhảy xuống từ thành lâu cao ngất. Người bên cạnh đều nói với ta rằng nàng đã chết, nhưng ta luôn không muốn tin, tình nguyện tự lừa mình dối người mà nói với chính mình kia chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh mộng, ta sẽ có thể gặp lại nàng. Nhưng những năm gần đây, ta không ngừng mơ thấy một màn kia —— nàng lần lượt nhảy xuống thành lâu, mà ta lại bất lực đứng dưới thành lâu nhìn nàng nhảy xuống, thậm chí, ngay cả một câu ta cũng không kịp nói với nàng. Mỗi lần tỉnh lại, ta đều cảm thấy may mắn, còn may, đó chỉ là một giấc mộng, nhưng cung điện trống rỗng lại nhắc nhở ta, đó không phải mộng, là sự thật."

"Mấy năm nay, ta không ngừng tu sửa chùa miếu đạo quan bên ngoài, cho dù ngay cả bản thân cũng không tin quỷ thần, nhưng vì không muốn buông tha một cái khả năng nào, ta còn mời chào kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, hy vọng có thể tìm được thuật trọng sinh. Nhưng những người gọi là cao nhân đó chỉ là kẻ lừa đảo giả danh lừa bịp khắp nơi, bọn họ xem ta thành tên ngốc mà trêu đùa ta, muốn giành được ích lợi từ trên người ta, ta lần lượt ôm hy vọng, lại lần lượt lâm vào tuyệt vọng. Sau đó, ta đã không còn cầu mong nàng có thể trở về, nhưng ít ra, ta hy vọng có thể gặp được nàng trong lúc ngủ mơ, cho dù chỉ nói hai ba câu đơn giản cùng nàng, cũng được một chút an ủi hư vô mờ mịt. Nhưng cho dù hèn mọn thỉnh cầu như thế, với ta mà nói cũng chỉ là hy vọng xa vời." Hắn cười khẽ, đôi mắt trước sau vẫn không nhìn Diệp Trăn Trăn, chỉ như đang tự mình kể chuyện.

"Ta đã thấy vô số nữ tử, chỉ cần là tóc, hoặc đôi mắt, hoặc cách nói chuyện, ở bất kỳ phương diện nào giống nàng, ta đều liều mạng tìm kiếm bóng dáng của nàng từ trên người người khác, nhưng ta biết, không có người nào giống nàng, cũng không ai có thể thay thế nàng. Những ngày như vậy liên tục kéo dài đến năm thứ chín sau khi nàng mất, trong một tiệc tối, ta uống đến say khướt, bắt gặp được một nữ tử lớn lên có tám chín phần tương tự nàng trong đám gia quyến của thần tử, ta biết rõ thần tử kia là cố ý tìm nữ nhân giống nàng để hiến dâng cho ta, nhưng mà, ta đã quá mệt mỏi. Một khắc kia, ta đã đáp ứng cho nữ tử giống nàng tiến cung. Ngay ngày hôm sau tỉnh rượu, ta đã lập tức hối hận, nhưng...... Ta lại luyến tiếc đẩy nàng ta ra cung, trong lòng vẫn ôm hy vọng không thực tế, có lẽ người tương tự như thế không phải ngẫu nhiên, mà là một thân phận mới của nàng ở nhân gian, nàng sẽ lại lần nữa giống như quá khứ, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện trong thế giới của ta. Thực buồn cười, ta như vậy thực buồn cười nhỉ?"

Phó Vân Cảnh kéo kéo khóe miệng, thấp giọng cười cười, làm như đang cười nhạo bản thân ngu xuẩn. Rõ ràng là nói giỡn, nhưng Diệp Trăn Trăn lại cười không nổi, chỉ cảm thấy đau lòng.

"Tiểu Cảnh, chàng đừng như vậy......" Diệp Trăn Trăn run rẩy nói, lại thấy khi Phó Vân Cảnh nghe được lời này, thân mình hơi hơi run lên, ngay sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng, nước mắt ngăn không được chảy xuống, tích táp nện vào đệm chăn, cũng nện vào lòng nàng, ẩn ẩn phát đau.

Thật khó mà tưởng được, người bị người đời gọi là bạo quân mặt lạnh Phó Vân Cảnh, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, Diêm La địa ngục không gì cản nổi, giờ phút này thế nhưng khóc như một đứa bé, vô thố yếu ớt, giống như bị lạc đường, một mình bồi hồi trên nhân thế, lại mơ màng nhìn thấy một ánh sáng loé lên trước mặt, muốn duỗi tay bắt lấy đi theo hướng ánh sáng kia, rồi lại sợ hãi chỉ là một giấc mộng, sợ hãi một khi đụng vào, hết thảy sẽ tan thành mây khói.

Hắn giống như không thể chịu nổi gánh nặng mà rũ mắt, ngực phập phồng thật mạnh, lộ ra kích động khó ngăn. Tới khi lại mở mắt ra, hắn cười khổ, như rốt cuộc đã hạ một cái quyết định gì đó, mang theo dũng khí được ăn cả ngã về không ——

"Là nàng sao, A Trăn tỷ tỷ?"

Cho dù hắn đã cực lực khống chế, nhưng giọng nói vẫn nhịn không được phát run.

Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi kia, Diệp Trăn Trăn cảm thấy giam cầm hạn chế vẫn dán chặt trong cổ họng nháy mắt buông ra, nước mắt vỡ đê tuôn xuống.

Rõ ràng là muốn kéo môi mỉm cười tựa như đã từng tưởng tượng, nhưng khi thật sự tới lúc này, nàng mới phát hiện việc muốn khống chế cảm xúc thật sự rất khó, trong lòng ngăn không được chua xót, vì chính nàng, cũng vì nam nhân trước mặt đã khổ chờ nhiều năm.

Hai người lúc này chỉ cách vài chục bước, cho dù chậm rãi đi tới, cũng chỉ cần một phút đã đến, nhưng nàng chờ không kịp, cho dù chỉ là vài bước, nàng cũng không chờ kịp nữa, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, còn chút thời gian dư lại nàng phải chạy vội qua đó, lấp đầy hết những thiếu thốn hắn đã chịu đựng bao lâu nay.

Vì thế, nàng dùng hết toàn lực mà chạy đến, vừa tới đã nhào vào người Phó Vân Cảnh, gắt gao ôm chặt lấy hắn ——

"Là ta, Tiểu Cảnh. Là ta, ta đã trở về."

Vừa dứt lời, nàng liền cảm nhận được người trong lòng ngực run lên, ngay sau đó đôi tay gắt gao ôm chặt nàng.

"Là nàng, thật sự là nàng...... Ta không phải là đang nằm mơ chứ?" Hắn run rẩy hỏi, giữa lời nói vẫn lộ ra không dám tin tưởng.

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu, ôm lấy khuôn mặt bị che kín nước mắt của hắn, vừa khóc vừa cười nói: "Là ta, là Diệp Trăn Trăn hàng thật giá thật đây."

Phó Vân Cảnh ngơ ngẩn nhìn nàng, qua một hồi lâu mới nâng tay đè lại tay nàng, mặt dán vào mu bàn tay nàng, cọ cọ không muốn xa rời, nhẹ giọng nói: "Thật tốt, nàng là thật, không phải mộng......"

Hắn ôm lấy người dưới thân, hai tay gắt gao khoanh lại thân mình nhỏ xinh của nàng, tư thế mười phần chiếm hữu, lại lộ ra cẩn thận thương tiếc, giống như thứ hắn đang ôm chính là trân bảo duy nhất của hắn.

Thật tốt, trân bảo của hắn, người duy nhất hắn quý trọng trên thế gian này rốt cuộc đã trở lại. Lúc này đây, hắn sẽ dùng hết thủ đoạn đem nàng lưu lại thế giới của hắn, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì cướp nàng đi nữa, cho dù không thể trái kháng Thiên Đạo, hắn cũng không cho!

(❁'◡'❁)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi