CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong lòng Tần Nghi Ninh cũng tràn ngập nghi hoặc, hai người vừa mới từ phòng chứa củi đi ra, chỉ trong thời gian nói chuyện mấy câu, thế mà người đã không còn thấy đâu!



Lẽ nào có người âm thầm theo bảo vệ bọn nàng?



Bản thân Tần Nghi Ninh không có ai bên người bảo vệ, nhưng dù sao Tào Vũ Tình cũng là tiểu thư của Tào gia, không chắc là bên cạnh nàng ta không có người như vậy.



Chỉ có điều, nếu đúng là như vậy, vì sao những người đó không sớm xuất hiện, mà lại chờ cho nàng tỉnh lại, rồi Định Quốc công phu nhân và nàng ra ngoài mới cứu người?



Hay là người của Tào gia mong sao nàng bị hại ở chỗ này? Hoặc là, người của Tào gia cho rằng nàng và Định Quốc công phu nhân căn bản là một phe!



Nếu thật sự khiến người của Tào gia nghĩ rằng nàng và ngoại tổ mẫu là một bọn, thì sợ là sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn!



Mặc dù Tào gia và Tần gia có quan hệ thông gia, nhưng phụ thân đối với Tào gia cũng không thân thiết, vả lại, rốt cuộc thì phụ thân là người thay thế vị trí của Tào Quốc trượng. Mặc dù Tào Quốc trượng không làm quan trong triều nữa, nhưng môn sinh của ông ta ở rải rác khắp nơi, thế lực đan xen khó gỡ, hiện nay Tần gia hoàn toàn không có năng lực đấu một trận với Tào gia.



Trong chớp mắt, Tần Nghi Ninh suy nghĩ tới rất nhiều điều, lúc này, nàng cảm thấy rất nan giải. Nhiều phiền phức như vậy đều do ngoại tổ mẫu đưa tới, nhưng bây giờ ngoại tổ mẫu lại nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, Tần Nghi Ninh cũng không biết nên bất đắc dĩ hay nên tức giận.



Định Quốc công phu nhân quan sát một hồi vẫn chưa phát hiện được mưu tính từ vẻ mặt của Tần Nghi Ninh, lúc này bà mới cười tự giễu: “Hôm nay người đã chạy thoát rồi, ta có nói thêm điều gì cũng đều vô dụng. Tuy nhiên, ngươi và Tào thị ở dưới cùng mái hiên, sau này còn có rất nhiều cơ hội để giết nàng ta, nếu muốn.”



Tần Nghi Ninh nhìn ngoại tổ mẫu, lại một lần nữa nghiêm túc nói: “Ngoại tổ mẫu, cháu nghĩ, vừa rồi cháu đã nói rất rõ ràng rồi. cháu sẽ không tố giác ngoại tổ mẫu, cũng không muốn làm ngoại tổ mẫu khó xử, thậm chí sinh hoạt của ngoại tổ mẫu, các cữu mẫu và các biểu tẩu, biểu tỷ muội, cháu vẫn sẽ tiếp tục trông nom. Nhưng cháu thật sự không thể để tính mạng mọi người của Tần gia bị nguy hiểm.”



Thấy Tần Nghi Ninh một mực từ chối, Định Quốc công phu nhân thất vọng lắc đầu.



Mà mấy hán tử bảo vệ bên cạnh Định Quốc công phu nhân đã sớm tiến đến cách đó không xa, khi nghe Tần Nghi Ninh cự tuyệt, đều tức giận.



“Minh chủ! Ngài còn nói lời vô ích với nàng ta làm cái gì? Ta thấy rõ ràng là nàng ta ham mê vinh hoa phú quý, là cùng một giuộc với tên cẩu hoàng đế kia!”



“Đúng vậy Minh chủ! Không những nàng ta cùng một giuộc với hôn quân, mà còn không đếm xỉa tới tình cảm bà cháu của ngài, thậm chí còn cấu kết với người Đại Chu!”



“Đúng! Nghe nói tên họ Bàng của Đại Chu đi lại thân mật với nàng ta!”



“Nói không chừng họ Tần dẫn theo nàng ta đi hòa đàm là vì phản quốc!”



“Không những không phân biệt được thị phi, một lòng thuần phục hôn quân, mà còn phản quốc! Minh chủ, hãy giết nàng ta đi!”



“Giết nàng ta! Giết đi!”







Đám hán tử như hung thần ác sát vung cương đao trong tay lên, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, như thể những con chó dữ, muốn lao vào cắn xé, ăn thịt Tần Nghi Ninh vậy.



Nhưng Tần Nghi Ninh không sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn Định Quốc công phu nhân.



“Mọi người im miệng!” Giọng của Định Quốc công phu nhân không lớn, nhưng tràn ngập uy thế.



Các hán tử không kêu la nữa.



“An Bình Hầu một lòng vì Đại Yên, tuyệt đối không thể có chuyện phản quốc. Đây là người đàn ông độc nhất vô nhị có quan hệ với phủ Định Quốc công ta. Mà đứa cháu gái này của ta, trước đây vì một câu an bài của hôn quân mà phải đi hòa đàm, vì cái gì, lẽ nào các vị không rõ sao?”



Mọi người ngẫm lại cách cư xử của Tần Hòe Viễn mấy năm nay, nhất thời đều lặng im.



Định Quốc công phu nhân lại nói: “Hôm nay chúng ta muốn Tần cô nương làm Minh chủ, chẳng lẽ không phải bởi vì cách cư xử đáng tín nhiệm của An Bình Hầu? Lão thân mong mọi người không nên hành động theo cảm tính, hở một chút là kêu gọi đánh, giết, bằng không chúng ta có khác gì đám tham quan và hôn quân lạm sát người vô tội?”



Nói mấy câu, Định Quốc công phu nhân đã khiến mọi người hạ đao kiếm trong tay xuống, sát ý đối với Tần Nghi Ninh cũng giảm xuống.



Tần Nghi Ninh thầm thở ra một hơi dài, lại có thêm nhận thức mới đối với địa vị tuyệt đối của ngoại tổ mẫu ở Thanh Thiên Minh.



“Ngoại tổ mẫu, chúng ta…”



“Không xong rồi, chạy mau!”



Lời nói của Tần Nghi Ninh vừa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang, nàng bất thình lình quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng hô, sợ hãi đến mức hai mắt trợn tròn.



Chỉ thấy Tào Vũ Tình mặc váy bằng lụa mỏng, khoác áo choàng, tay cầm một thanh trường kiếm, phía sau là mười mấy hán tử mặc đồ đen, mang mặt nạ bạc, đang từ cách đó không xa đánh tới.



Mặt ngọc lạnh lùng như sương, kiếm phong sắc bén, hơn nữa thân pháp di chuyển linh hoạt, quả thật là võ công của Tào Vũ Tình còn cao hơn một bậc so với các người đeo mặt nạ bạc ở phía sau nàng ta, mà đám người đeo mặt nạ bạc này nghiễm nhiên làm theo mệnh lệnh cua Tào Vũ Tình, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!



Tần Nghi Ninh kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới đám người đeo mặt nạ bạc võ nghệ cao cường tới cứu giá ở buổi lễ nghênh đón, trong đó người dẫn đầu là nữ tử, vóc người rất giống Tào Vũ Tình!



Hôm nay, Tần Nghi Ninh có ngu ngốc cỡ nào cũng liền hiểu rõ, Tào Vũ Tình chính là thủ lĩnh mật thám bên người hoàng đế!



Vừa rồi ở trong phòng chứa củi, rõ ràng là Tào Vũ Tình giết người canh giữ mình và trốn thoát.



Tào Vũ Tình cố ý hẹn nàng đi Tiên Cô Quan, lại cố ý để bị bắt, sợ là từ lâu nàng ta đã biết thủ lĩnh của Thanh Thiên Minh là Định Quốc công phu nhân rồi nên mới có ý dò xét với bà, cũng là vì dụ rắn ra khỏi hang!



Nếu mật thám đeo mặt nạ bạc bên người hoàng thượng đã biết người cầm đầu Thanh Thiên Minh là Định Quốc công phu nhân, vậy thì Hoàng thượng sẽ không biết sao?

Vietwriter.vn

Mà hiện nay Tào Vũ Tình đã trở thành thiếp thất của phụ thân nàng, phụ thân có biết thân phận thật sự của Tào Vũ Tình không?



Mặt Tần Nghi Ninh trắng bệch, trong lòng vô cùng lo sợ, thấy Tào Vũ Tình gương mặt đầy sát khí dẫn theo một đám người chém giết như bổ dưa thái rau, bảy tám minh chúng của Thanh Thiên Minh đã bị chém giết ngã trên mặt đất, lập tức sẽ lao tới trước mặt, nàng hoảng loạn nhìn Định Quốc công phu nhân, vội vàng nháy mắt.



Định Quốc công phu nhân cũng bị khí thế ào ạt của Tào Vũ Tình làm kinh sợ, thấy ánh mắt của Tần Nghi Ninh, liền hiểu ý của nàng.



Tần Nghi Ninh ra hiệu cho bà bắt nàng làm con tin!



Lúc này trong lòng Định Quốc công phu nhân ngổn ngang trăm mối, xuất hiện đủ loại mùi vị, bà có ý đồ lợi dụng và uy hiếp Tần Nghi Ninh, nhưng Tần Nghi Ninh lại muốn bảo vệ bà!



Không kịp nghĩ nhiều, Định Quốc công phu nhân lập tức đưa một tay ôm lấy Tần Nghi Ninh, một tay đoạt thanh đao trong tay của hán tử bên cạnh, gác lên cái cổ trắng nõn của Tần Nghi Ninh, hét lớn một tiếng: “Dừng tay! Bằng không ta giết nó!”



Tào Vũ Tình rút bảo kiếm khỏi ngực của một người, mặt thản nhiên không đổi sắc, nhìn về phía Tần Nghi Ninh và Định Quốc công phu nhân, cười nhạt một tiếng: “Quả thật là bà cháu tình thâm, thật sự là khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.”



“Không dám nhận. Tiểu thư Tào gia lại là mật thám của hôn quân, cũng thật sự khiến lão thân mở mang kiến thức. Không biết lệnh tôn, lệnh đường có biết thân phận của Tào tiểu thư không?”



Định Quốc công phu nhân khí định thần nhàn, cầm đao gác lên cổ Tần Nghi Ninh, dẫn người lui ra ngoài viện.



Tần Nghi Ninh đã sợ tới mức rơi lệ, vùng vẫy kêu to: “Buông ra! Uổng phí ta một lòng hiếu tâm với bà, bà lại dối xử với ta như vậy! Ta thật sự là nhìn lầm bà rồi!”



“Câm miệng! Ngươi chẳng qua là một con chó của hôn quân, còn dám nói tới hai chữ hiếu tâm với ta? Nếu thật sự có hiếu, sao vừa rồi ngươi không động thủ giết nàng ta!”



Định Quốc công phu nhân kềm nén đau lòng, dùng chuôi đao nện vào vai Tần Nghi Ninh, khi Tần Nghi Ninh kêu lên thảm thiết, bà lại đưa lưỡi dao nhằm vào cổ nàng!



“Bảo người của ngươi đều tản ra, để chúng ta rời đi! Bằng không bản tướng quân sẽ giết nàng ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi