CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tào Vũ Tình thấy Tần Nghi Ninh nước mắt đầy mặt, mặt mày trắng bệch vì căng thẳng, hai tay mảnh khảnh nắm một cánh tay của Định Quốc công phu nhân, nhưng vì mũi đao lạnh lẽo ở ngay sau gáy nàng, dường như chỉ cần nhích tới trước một chút là nàng sẽ lập tức bị chảy máu, khiến cho Tần Nghi Ninh không dám làm gì, vẻ mặt đã vô cùng lạnh lẽo.



Từ lúc Tần Nghi Ninh từ chối giết nàng ta, nàng ta đã kết luận Tần Nghi Ninh không phải là người của Định Quốc công phu nhân.



Lúc này lại nhìn thấy cách đối xử tàn nhẫn của Định Quốc công phu nhân đối với Tần Nghi Ninh, thật sự là không đếm xỉa gì đến tình bà cháu, Tào Vũ Tình càng xác định Tần Nghi Ninh không hề có quan hệ với Thanh Thiên Minh.



Nếu lúc này, người bị bắt là bất kỳ cô nương nào khác của Tần gia, Tào Vũ Tình cũng sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người đó, liền sai người xông tới chém giết loạn đảng cho xong chuyện.



Nhưng con tin này lại là cô con gái mà Tần Hòe Viễn thương yêu nhất.



Tần Hòe Viễn không có con trai, rõ ràng ông ấy yêu thương, trân quý cô con gái này như đôi mắt của mình.



Tào Vũ Tình toàn tâm toàn ý với Tần Hòe Viễn, giờ đây nếu nàng ta để Tần Nghi Ninh chết đi, mặc dù không phải nàng ta ra tay nhưng Tần Hòe Viễn cũng sẽ ghi hận đối với nàng ta, khoảng cách giữa nàng ta và ông ấy chẳng phải sẽ trở thành vĩnh viễn không thể vượt qua sao?



“Một nhân vật trung nghĩa như Định Quốc công phu nhân, hóa ra cũng sẽ trở mặt vô tình! Không biết nếu Định Quốc công ở dưới suối vàng biết được ngươi vì lợi ích bản thân mà liên lụy đến người vô tội, còn muốn hạ sát thủ với cháu gái thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?” Tào Vũ Tình nắm chặt thanh bảo kiếm trong tay đến mức lóng tay trở nên trắng bệch.



“Tào gia của các ngươi không có tư cách nhất để nói câu này!” Định Quốc công phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao tới liều mạng.



Thanh đao trong tay bà lại nhích tới gần cái gáy của Tần Nghi Ninh thêm một chút: “Các ngươi tránh ra, thả cho bọn ta đi ra ngoài, bằng không ta sẽ giết nó! Cùng lắm thì có thêm một tiểu thư chôn cùng bọn ta, cũng không tính là Thanh Thiên Minh lỗ vốn!”



Tần Nghi Ninh phối hợp ngửa cổ kêu lên sợ hãi, khóc nức nở nói: “Cứu ta, mau cứu ta, ta không muốn chết ở chỗ này!”



Tào Vũ Tình lạnh lùng nhìn Định Quốc công phu nhân, chậm rãi giơ tay trái lên, rồi lui từng bước một về phía sau. Đám mật thám đeo mặt nạ bạc cũng theo nàng ta thối lui, nhường một lối đi trước cửa viện.



Tần Nghi Ninh thầm thở ra một hơi dài, tay đang nắm cánh tay Định Quốc công phu nhân càng nắm chặt hơn một chút, ý bảo bà mau đi đi.



Định Quốc công phu nhân lập tức áp giải Tần Nghi Ninh, dẫn theo sáu minh chúng Thanh Thiên Minh còn lại chạy ra ngoài.



Thấy vậy, Tào Vũ Tình vội dẫn người đuổi theo, nhưng thấy lúc Định Quốc công phu nhân lôi kéo Tần Nghi Ninh chạy đi, trên chiếc gáy mảnh khảnh của thiếu nữ còn bị thanh đao gác lên đã mơ hồ nhìn thấy vết máu, Tào Vũ Tình không dám đuổi theo không bỏ, sợ Định Quốc công phu nhân giết Tần Nghi Ninh thật.



Men theo con đường nhỏ hai bên đều là hàng rào bằng gỗ, tiến về phía trước, chạy qua một chỗ rẽ liền thấy năm con ngựa được Định Quốc công phu nhân sai người giấu sau đống cỏ khô ở chỗ này từ trước.



“Mau lên ngựa” Định Quốc công phu nhân cao giọng giục.



Các hán từ lập tức nghe lệnh, hoặc một người một ngựa, hoặc hai người cưỡi chung một ngựa.



Lúc này Tào Vũ Tình đã dẫn người đuổi gần tới.



Định Quốc công phu nhân quát: “Đừng tới đây!” Thanh đao trong tay càng nắm chặt.



Tào Vũ Tình nhận ra vẻ điên cuồng và quyết tuyệt của Định Quốc công phu nhân, nàng ta do dự, không dám sai người tiến tới nữa.



Trong nháy mắt, Định Quốc công phu nhân đẩy Tần Nghi Ninh ngã trên mặt đất rồi xoay người lại bắt lấy tay một người, nhảy lên lưng ngựa. Năm con ngựa lập tức chạy như bay trên đường cái.



“Đuổi theo!” Tào Vũ Tình vung tay lên, người phía sau lập tức đuổi theo.



Tần Nghi Ninh quỳ rạp trên mặt đất, hai bàn tay và khuỷu tay đều xây xước ngoài da, nàng khóc đến mức cả người run rẩy.



Tào Vũ Tình chạy mấy bước liền tới trước mặt nàng, thấy tóc mai nàng tán loạn, thoa cài lỏng ra, khóc như hoa lê dưới mưa, trông rất đáng thương liền tra kiếm vào vỏ, dùng hai tay nâng nàng đứng lên, dịu dàng hỏi: “Tiểu thư thế nào?”



Tần Nghi Ninh nhìn Tào Vũ Tình, nước mắt đầm đìa, vành mắt và cảnh mũi đỏ lên, nổi bật trên làn da trắng nõn như tuyết mới đọng, càng khiến người khác xót thương.



Tào Vũ Tình liền nâng cằm nàng lên xem xét vết thương.



Cổ áo trắng như tuyết của nàng bị nhuộm đỏ một mảng nhỏ, trên gáy bị cắt hai vết, hiển nhiên là do vừa rồi căng thẳng mà bị cắt trúng da, lúc này đã không còn chảy máu nữa.



“May mà không có xảy ra chuyện lớn.” Tào Vũ Tình thở dài, ôm vai Tần Nghi Ninh vỗ về.



Cho dù Tào Vũ Tình không nhận ra nàng là cô con gái mà Tần Hòe Viễn thương yêu nhất, thì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt rất giống Tần Hòe Viễn thời trẻ, nàng ta đã không thể có hành động tàn nhẫn, chỉ nghĩ rằng cô gái này bị mình sắp đặt dẫn theo phải chịu đựng như thế này cũng thật sự là rất vô tội.



“Tào di nương, ngươi…” Tần Nghi Ninh sụt sịt mũi rồi nói: “Võ công của ngươi cao như vậy, ngươi đúng là mật thám của Hoàng thượng như ngoại tổ mẫu ta nói sao?”



Tào Vũ Tình gật đầu.



Tần Nghi Ninh lại hỏi: “Lần trước thích khách ám sát thánh giá và cha ta, ta thấy có người đeo mặt nạ bạc tới cứu giá, trong số đó có một vị nữ tử có thân thủ rất cao, đó chính là ngươi sao?”



“Phải.” Tào Vũ Tình thản nhiên gật đầu.



Cảm nhận của Tần Nghi Ninh về Tào Vũ Tình trở nên vô cùng phức tạp, cuối cùng mới nói: “Như vậy thân phận của ngươi, cha ta đã biết ngay từ đầu ư?



Tào Vũ Tình nhướng mày, nét mặt tươi cười như hoa: “Vì sao tiểu thư nói như vậy?”



“Bởi vì hôm nay ngươi không giấu diếm thân phận trước mặt ta.”



Tần Nghi Ninh cúi đầu xuống, dùng tay áo lau mắt: “Thật sự là ta không nghĩ ra, ngoại tổ mẫu lại trở thành như vậy.” Nước mắt nàng rơi xuống đầm đìa, tưởng chừng không bao giờ cạn.



Thấy nàng khóc đáng thương như vậy, Tào Vũ Tình không còn thầm hoài nghi nữa, mà ngược lại, ôm vai nàng an ủi.



Không bao lâu sau, đã thấy mười mấy người mặc đồ đen đeo mặt nạ bạc chạy trở về.



Không để họ mở miệng, Tào Vũ Tình đã hỏi: “Để bọn họ chạy thoát rồi sao?”



“Phải.” Hán tử dẫn đầu cúi đầu nói.



“Ta biết rồi, việc này ta sẽ nói rõ với Hoàng thượng, các ngươi lui ra.



“Vâng.”



Các hán tử chắp tay hành lễ rồi bước nhanh ra ngoài.



Lúc này, Tào Vũ Tình mới ôm vai Tần Nghi Ninh đi trở lại viện lúc nãy.



Đã có người chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa, cũng có một xa phu lạ mặt ở bên ngoài phục vụ.



Băng Đường và Lữ ma ma đang đứng bên cạnh xe ngựa, nghển cổ lo lắng nhìn chung quanh. Thấy Tào Vũ Tình thân thiết ôm vai Tần Nghi Ninh trở về, mà mắt Tần Nghi Ninh còn sưng đỏ vì khóc, trong lòng hai người đều giật mình lo sợ.



Bọn họ bị đánh bất tỉnh, cũng không biết chuyện gì xảy ra.



Nhưng trên xe ngựa có hai chủ tử là mỹ nhân, rơi vào tay đạo tặc, mặc dù có người cứu giúp, cũng khó tránh khỏi phải chịu một chút khổ sở.



Băng Đường sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, bước tới đỡ Tần Nghi Ninh, nói: “Cô nương, người bị thương rồi!”



Tần Nghi Ninh lắc đầu: “Ta không sao!”



Thấy hai bàn tay và khuỷu tay của Tần Nghi Ninh đều bị xây xước, trên cổ cũng có vết máu, vẻ mặt Băng Đường càng khó coi, nhưng vì có mặt Tào Vũ Tình, nàng ta cũng không hỏi kỹ.



Mấy người lên xe ngựa, Tào Vũ Tình bảo xa phu quay về phủ An Bình Hầu rồi liền dựa đầu vào gối nhắm mắt dưỡng thần. Dáng vẻ mềm mại và uể oải của nàng ta y như ngày thường, ngay cả thanh bảo kiếm kia, Tần Nghi Ninh cũng không biết Tào Vũ Tình đặt ở chỗ nào.



Tần Nghi Ninh biết người luyện võ có cảm nhận rất nhạy bén, một cao thủ như Tào Vũ Tình, nếu mình nhìn lâu thì nhất định sẽ gặp phải phiền phức không đáng có, bởi vậy nàng chỉ cúi đầu không nói, như thể vô cùng ấm ức và hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng kiên cường.



Băng Đường băng bó vết thương trên tay và khuỷu tay cho Tần Nghi Ninh, tim như chìm xuống đáy cốc, trong đầu có vài loại suy đoán không tốt nhưng không thể hỏi rõ ngọn nguồn, lại sợ động vào vết thương của Tần Nghi Ninh nên chỉ có thể thấp giọng nói mấy câu vô vị để an ủi nàng.



Lúc chạng vạng, xe ngựa dừng trước cửa phủ An Bình Hầu.



Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình xuống xe ngựa, Tào Vũ Tình liền cười nói: “Tứ tiểu thư đi đường mệt mỏi, tỳ thiếp liền về trước nghỉ ngơi, Tứ tiểu thư cũng đi nghỉ sớm đi.” Biểu hiện của nàng ta cũng không có gì khác biệt so với thường ngày.



Tần Nghi Ninh biết, ý của Tào Vũ Tình là muốn giữ kín việc hôm nay.



Nàng cố ý khóc sưng mắt, lúc này kiên cường nở một nụ cười: “Di nương đi thong thả, ta còn muốn đến thư phòng của phụ thân mượn sách đọc, có lẽ không đi cùng đường, sẽ không đồng hành với di nương rồi.”



Tào Vũ Tình nhướng mày, không ngờ Tần Nghi Ninh lại nói thẳng với mình việc muốn đi gặp Tần Hòe Viễn: “Được, xin cô nương cứ tự nhiên.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu, sau khi chào Tào Vũ Tình liền mỗi người đi một ngả.



Vào cửa phủ, Tần Nghi Ninh đi thẳng tới thư phòng ngoại viện, hỏi gã sai vặt, xác định Tần Hòe Viễn đang ở bên trong, hỏi: “Làm phiền ngươi thông truyền thay ta, ta muốn mượn một quyển sách đọc, không biết phụ thân có thuận tiện không.”



Gã sai vặt nghe vậy cười xác nhận, vô cùng vui vẻ đáp lời.



Lúc này Tần Hòe Viễn đang ngồi khoanh chân trên giường La Hán bên cửa sổ đọc sách, nghe người hầu thông báo, cảm thấy hơi kỳ lạ.



Thạc Nhân Trai chứa nhiều sách, nếu Tần Nghi Ninh muốn đọc sách gì đó thì tìm trong Thạc Nhân trai là đủ rồi. Hôm nay, Tần Nghi Ninh cùng Tào Vũ Tình đi Tiên Cô Quan lập đàn tụng kinh, lúc này sợ là vừa mới trở về, có lẽ trên đường xảy ra chuyện gì.



“Mời Tứ tiểu thư vào.”



Gã sai vặt liền cung kính mời Tần Nghi Ninh vào.



Chỉ có điều, khi tới chỗ sáng sủa ở hành lang, dưới ánh đèn, gã mới nhìn rõ dáng vẻ chật vật của Tần Nghi Ninh, trong lòng run lên, lại sợ mình dòm ngó bí mật của chủ tử, rước lấy thị phi, vội cúi đầu lui ra.



Tần Nghi Ninh để Băng Đường ở bên ngoài, một mình vào trong.



Vòng qua bức bình phong tứ quân tử mai lan cúc trúc, Tần Nghi Ninh vừa vào phòng bên đã gặp phải ánh mắt của Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn thấy mắt Tần Nghi Ninh sưng đỏ vì khóc thì sửng sốt: “Nghi tỷ nhi, có phải con bị ủy khuất?” Phản ứng đầu tiên của Tần Hòe Viễn là Tào di nương bắt nạt con gái ông.



Tần Nghi Ninh cưởi áo choàng xuống treo một bên, lộ ra quần áo đính vết bẩn và ban tay băng bó, nói: “Hôm nay con ra ngoài gặp phải một số việc, phụ thân nói chuyện ở chỗ này có tiện không?”



Tần Hòe Viễn liền gật đầu, đôi mày dài nhíu chặt, quan sát Tần Nghi Ninh, thấy hai tay và khuỷu tay nàng đều được băng bó sơ sài, ngoại trừ mắt sưng đỏ ra, trên cổ áo trắng như tuyết có vết máu!



Tần Hòe Viễn bỏ sách xuống, không kịp mang giày liền đi tới, nâng cằm nhìn kỹ cổ nàng.



“Con bị thương sao? Ai làm con bị thương? Tào thị hả?”



“Xem ra phụ thân đã sơm biết thân phận thật của Tào thị.



Câu nói của Tần Nghi Ninh khiến Tần Hòe Viễn vô cùng kinh ngạc. Ông ta nhìn về phía nàng một lát mới hỏi lại: “Con biết rồi?”



“Vâng.”



Tần Hòe Viễn nhíu mày nói: “Thương thế của con không sao chứ? Con có muốn mời đại phu tới xem qua không? Mà con có bị thương chỗ nào khác không?”

w●ebtruy●enonlin●e●com

“Con không sao, trên đường về, Đường cô nương đã xử lý rồi.”



Tần Hòe Viễn liền gật đầu, nói: “Ngồi đi, kể cho vi phụ nghe một chút, hôm nay xảy ra chuyện gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi