Tần Nghi Ninh ở trong thâm khuê lâu này, tuy Thạc Nhân Trai nằm ngay bên hậu hoa viên của Hầu phủ, đứng từ lan can là có thể nhìn ra khoảnh hồ và cỏ cây núi đá nhưng cảnh sắc do người làm có đẹp thế nào đi chẳng nữa cũng không thể khiến người ta thấy lòng mênh mang, khoáng đạt khi đứng trước tự nhiên chân chính.
Nơi này đã là ngoại thành. Mùa xuân phương nam tới sớm, mới tháng Tư mà trước mắt đã là cả vùng cỏ xanh mướt ngút ngàn, chim bay bướm lợn.
Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu đứng sóng vai bên nhau, cùng đưa mắt nhìn bốn phía. Trên bãi cỏ bao la, thi thoảng điểm xuyết mấy bông hoa dại tô điểm. Xa xa, từng rặng núi trập trùng xanh tốt, gần đó là con sông nhỏ nước chảy dịu dàng ánh sắc trời trong biếc như gột. Tiếng nước chảy róc rách bên tai. Vài con trỏ trắng xám thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cỏ. Đàn bướm trắng tung bay nhảy nhót trên những bông hoa dại chẳng biết tên.
Quanh khoanh mũi ngập tràn mùi thơm dịu đặc trưng của cỏ xuân mơn mởn. Gần đó, mấy con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, khiến Tần Nghi Ninh chợt thấy như đã quay về những năm tháng tuy gian khổ nhưng tự do tự tại trong núi sâu năm nào.
“Sao nào? Thích không?” Bàng Kiêu chắp tay, cúi đầu hỏi nàng, trong ánh mắt có chút dè dặt, hệt như một đứa trẻ chờ mong lời khen của người lớn.
Tần Nghi Ninh khẽ cười, vuốt cằm trả lời: “Rất thích, sao ngươi tìm ra được nơi này?”
Thấy nàng không còn mặt cau mày có, cường điệu mấy lễ giáo thân phận như mấy lão già cổ hủ nữa, Bàng Kiêu cũng thấy vui lây, bèn cười bảo: “Tính ta quen tự do tự tại, khi rảnh rỗi thường thích cưỡi ngựa chạy một lúc bên ngoài, tình cờ phát hiện ra nơi đây, liền muốn dẫn nàng tới xem thử.”
Đoạn nắm tay nàng đi tới chỗ mấy con ngựa gần đó.
Mặt Tần Nghi Ninh đỏ phừng, mấy lần giãy ra song đều bị hắn nắm chặt hơn nữa. Nhìn quanh bốn phía, thấy người Bàng Kiêu mang tới đều cúi đầu liếc mặt, nét mặt không có gì đặc biệt, bấy giờ trong lòng mới dễ chịu hơn đôi chút.
Bàng Kiêu chỉ vào con bạch mã cao lớn cách đó không xa, cười nói: “Đây là Bạch Vân, tặng cho nàng đấy. Nàng xem thử xem có thích không?”
Cơ hồ chỉ liếc sơ một cái, Tần Nghi Ninh đã bị con ngựa trắng như ngựa thần này mê hoặc ngay tức thì. Cả người nó như lóe lên ánh bạc, toàn thân độc một màu trắng không pha tạp, dưới ánh mặt trời, lớp lông như sáng lên, thoạt trông ngỡ loại gấm trắng lấp lánh. Dưới lớp lông, đôi mắt to sáng ngời và rất đỗi dịu dàng dàng, thấy Tần Nghi Ninh đến gần còn tự hẩy nài ngựa ra, hăm hở chạy đến bên Tần Nghi Ninh, đầu khẽ cúi thân mật cọ lên gò má và hõm cổ nàng, dáng vẻ tựa như đã cùng lớn lên bên nhau.
Tần Nghi Ninh thích thú bật cười, vươn cánh tay dài vòng ôm cổ nó: “Ngươi tên Bạch Vân? Thích ta lắm hả?”
Con ngựa dụi khẽ lên hõm cổ và má Tần Nghi Ninh.
“Ngươi đẹp thật đấy, ta thích ngươi lắm!” Tần Nghi Ninh ôm Bạch Vân không buông tay.
Bàng Kiêu chưa từng được thấy Tần Nghi Ninh vui vẻ như vậy, chưa từng được nghe tiếng cười nàng thánh thót đến thế, cũng chưa từng được hay giọng điệu êm mượt dịu dàng như dỗ trẻ con này của nàng. Trong trí nhớ của hắn, Tần Nghi Ninh luôn cẩn thận có chừng mực, thông minh quả quyết. Nàng lý trí, kiên cường, không hề giống một nữ tử chưa gả chồng mà hệt như một người trưởng thành đã trải qua sóng gió.
Chỉ có nàng trong dáng vẻ hoạt bát rạng ngời của bây giờ, mới thật sự là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.
Giọng nói nàng tựa như sợi lông vũ êm ái, nhẹ nhàng quẹt lên trái tim Bàng Kiêu.
Thật ra thì, hắn cũng rất muốn vòng tay qua cổ nàng với nói với nàng rằng “Nàng thật đẹp, ta rất thích nàng”.
Tần Nghi Ninh vừa ôm cổ Bạch Vân vừa ngoái lại hỏi Bàng Kiêu: “Vương gia tặng nó cho ta thật sao?” Nụ cười rạng rỡ của nàng vẫn đọng trên nét mặt, lúm đồng tiền trên đôi má đáng yêu hút hồn người.
Ánh mắt Bàng Kiêu mềm như tan chảy, cười đáp: “Đương nhiên là thật. Bạch Vân cũng thuộc giống ngựa Hãn Huyết, là họ hàng xa với Ô Vân, tạm coi như em trai của Ô Vân. Sau này, nếu nàng nhớ ta thì cứ bảo nó chở ra ngoài đi dạo.”
Bàng Kiêu nhận lấy dây cương Hổ Tử dâng tới, đoạn vỗ vỗ lên con chiến mã có bộ lông đen nhánh như tỏa sáng của mình.
Tần Nghi Ninh gật đầy lia lịa, “Ô Vân, Bạch Vân, nghe tên đã biết là người thân rồi.” Rồi nhận lấy dây cương, thuần thục tung mình lên lưng ngựa. Làn váy nàng bay bay, vạch ra một đường cung hoàn hảo trên thân ngựa.
Nhìn tư thế phóng khoáng trên lưng ngựa và sống lưng thẳng tắp đầy khí khái hiên ngang của nàng, nhịp tim Bàng Kiêu lại thình thịch thình thịch, dồn dập như trống đánh.
Hắn quen chinh chiến sa trường, binh mã rốt ráo, tự nhiên chẳng thích thú gì mấy cô nàng yếu đuối quen thói nhõng nhẽo kia, cũng chẳng ưa kiểu con gái không có nhan sắc chỉ biết làm bộ làm tịch. Hắn bị Tần Nghi Ninh hấp dẫn, tuy phần vì dung mạo của nàng song nhiều hơn lại là vì cách đối nhân xử thế và tâm hồn của nàng.
Nhưng hôm nay, chỉ một động tác tung mình lên ngựa của Tần Nghi Ninh đã khiến tim hắn thật sự lạc lối.
Dường như Bàng Kiêu còn nghe được tiếng pháo hoa bắn vọt lên bầu trời, bung nở. Nàng quả đúng là nên thuộc về nàng, có thể văn có thể võ, trong nhu có cương…
Tần Nghi Ninh nào còn thời gian để ý đến cảm xúc của Bàng Kiêu? Nàng giật khẽ dây cương, Bạch Vân hưng phấn tung vó phi nhanh. Nàng rạp mình xuống, mái tóc dài phất phơ theo làn gió, tà váy phần phật tung bay, bên tai là tiếng gió vun vút rít gào. Gió táp vào mặt, vào người nàng, trong không khí khoan khoái dễ chịu lại ẩn mùi cỏ hoa thoang thoảng. Tất cả bóng tối và đè nén trong lòng nàng, dường như đã hóa cả thành hư không giữa đất trời bao la này.
Vietwriter.vn
Thấy Tần Nghi Ninh vừa leo lên lưng ngựa đã phi thẳng đi mất, vốn Hổ Tử và mấy tên Tinh Hổ Vệ còn lo ngay ngáy đuổi theo. Đùa à, nếu để Tần tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì trong dưới mắt mình, Vương gia còn không chôn sống bọn họ?
Chẳng qua mấy hơi thở, Bạch Vân đã vượt lên quá mấy trượng. Tuy ngựa của họ cũng rất nhanh nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của Bạch Vân.
Nhưng nhìn kĩ thì, tài cưỡi ngựa của Tần Nghi Ninh rất có bài bản, mới khiến cả bọn cùng thở phào nhẹ nhõm.
Hổ Tử kéo giật đầu ngựa quay về, chạy tới bên cạnh Bàng Kiêu.
Thấy Bàng Kiêu đang cầm dây cương đứng như trời trồng bên cạnh Ô Vân, ánh mắt vô định như đang trầm tư, Hổ Tử không kiềm được lo lắng: “Chủ tử, Tứ cô nương đã chạy xa rồi, người không đuổi theo xem thử ra sao ư?’
Bấy giờ Bàng Kiêu mới giật mình bừng tỉnh, lấy tinh thần nhảy lên lưng ngựa. Nhìn về phía xa, bóng Tần Nghi Ninh đã hóa thành một chấm nhỏ.
Bàng Kiêu bật cười nói: “Với tốc độ của Bạch Vân, cứ đuổi không thì không kịp đâu. Yên tâm đi, lát nữa nàng sẽ tự trở về.”
Hổ Tử nói: “Thật không ngờ Tứ cô nương lại có tài cưỡi ngựa nhường ấy. Hơn nữa bình thường Bạch Vân cao ngạo ghê lắm ấy chứ, ta sờ mấy cái thôi cũng không cho, thế mà vừa thấy Tứ cô nương đã sáp ngay lại, đúng là mất sạch sự kiêu ngạo của Hãn Huyết Bảo Mã mà. Chẳng lẽ thời buổi này đến ngựa cũng thích mỹ nhân?”
Vừa dứt lời, Hổ Tử bỗng cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Quay đầu nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt tiếu lý tàng đao của Bàng Kiêu.
Hổ Tử giật thột trong lòng, cẩn thận hồi tưởng lại lời mình mới nói, lập tức mồ hôi túa ra nhễ nhại.
Thề với trời cao, cậu ta tuyệt không có ý châm chọc Vương gia nhà mình!
“Ờ, chủ tử à, ta đi xem Khoai Tây thế nào rồi đã.” Đoạn giật cương chạy biến mất dạng, đuổi theo Băng Đường đang cưỡi trên con ngựa màu lông đỏ sẫm gần đó.
Bàng Kiêu thoáng hơi buồn cười, giục ngựa chạy ra đón Tần Nghi Ninh, trong lòng lại đang nghĩ về một chuyện khác.
Có phải hắn không nên tặng cho Tần Nghi Ninh một con ngựa đực?
Đáng lý nên chọn một con ngựa cái để tặng nàng!
Lại nghĩ vừa nãy Tần Nghi Ninh đã ôm Bạch Vân, còn khen nó đẹp, còn nói thích nó, Bàng Kiêu không sao nén được cảm giác bực mình.
Tần Nghi Ninh còn chưa từng ôm hắn, chưa từng khen hắn đẹp, chưa từng nói thích hắn đâu đó!
Hắn mà lại không bằng một con ngựa!