Từ lâu lắm rồi Tần Nghi Ninh không thấy thoải mái đến vậy. Từ khi trở lại Hầu phủ, lúc nào nàng cũng như đi trên băng mỏng, lòng đầy kế mưu hòng sống sót qua ngày. Sau lại trải qua sự sụp đổ của nhà ngoại, bị buộc tham dự hòa đàm, mẫu thân suýt chút bị chém đầu thị chúng, còn nàng thì lại bị ngoại tổ mẫu bắt đi…
Tính toán cẩn thận chi li, chỉ trong chưa tới nửa năm từ khi trở về phủ, số lần nàng phải động não còn nhiều hơn cả mười bốn năm ở ngoài cộng lại, sự kiềm chế và chịu đựng của nàng dường như đã tới cực hạn.
Một lần thả mình theo yên cương lưng ngựa hôm nay, dường như đã xóa sạch hết thảy mọi phiền não.
Chầm chậm ghìm cương, ngẩng lên nam nhân mặc mãng bào màu đen ngồi thẳng tắp trên con ngựa cao lớn kia, tâm trí Tần Nghi Ninh bỗng một thoáng bối rối.
Nam tử anh tuấn cao lớn ngồi ngay ngắn trên con tuấn mã toàn thân đen nhánh, lưng thẳng tắp, bóng dáng phảng phất khí khái và sự mạnh mẽ của quân nhân. Phối với đôi mắt xếch, với hàng mi vút dài, với cái mũi cao và đôi môi mỏng, trong tuấn tú lại có mấy phần phóng khoáng, trong nụ cười lại ẩn mấy phần vui sướng và ngây thơ.
Từng cảnh tượng từ khi quen nhau lũ lượt ùa về, gương mặt Tần Nghi Ninh bừng lên sắc đỏ không thể kiềm chế, đánh cố ép mình lảng mắt tránh đi, chỉ e bị tư thái và sự sắc bén của hắn đánh gục.
Bàng Kiêu giục ngựa đi tới cạnh nàng. Cả hai cùng siết chặt dây cương. Bạch Vân và Ô Vân dường như quen nhau, hai cái mũi thở phì phì cọ sát vào nhau, mặt mày sát rạt, lông tóc quấn quýt.
Bàng Kiêu cười nhìn Tần Nghi Ninh, “Sao rồi? Phi ngựa một lúc, trong lòng đã thanh thản hơn rồi chứ?”
Đôi má Tần Nghi Ninh đỏ bừng, gật mạnh đầu: “Đã lâu không được phi ngựa tự do tự tại thế rồi. Còn phải đa tạ ngươi tặng Bạch Vân cho ta.”
“Muốn cám ơn ta, chẳng lẽ chỉ mấy lời đầu môi là đủ?”
Bàng Kiêu giật nhẹ dây cương, giục ngựa đi song song với Tần Nghi Ninh. Hai con Hãn Huyết Bảo Mã một đen một trắng chậm rãi đi về hướng đường chính.
Tần Nghi Ninh cười bảo: “Chẳng lẽ Vương gia lại là người hẹp hòi như thế? Được rồi, người nói xem muốn được tạ lễ thế nào?”
“Muốn nàng lấy thân báo đáp, nàng có đồng ý không?” Bàng Kiêu bật cười.
Gò má Tần Nghi Ninh thoắt chốc đỏ lừ, đỏ tới tận mang tai. Nàng trừng hắn, “Sao Vương gia cứ bông đùa mãi vậy? Cũng có phải yêu râu xanh đâu mà cứ năm lần bảy lượt treo chuyện này ngoài miệng, chẳng lẽ muốn để người ta nghe được chuyện cười?”
“Ai dám cười ta?” Bàng Kiêu sáp lại bên Tần Nghi Ninh, chân thành nhìn nàng: “Vả lại, ta không nói đùa.”
Tần Nghi Ninh cong môi, hàng mi dài chơm chớp mà chẳng nói một lời, chỉ kệ cho Bàng Kiêu điều khiển dây cương của mình, để Bạch Vân và Ô Vân đi song song với nhau.
Từ góc độ của Bàng Kiêu có thể trông rõ vệt đỏ bành trướng tới hốc cổ và vành tai nàng, thấy cả hàng mi dài như cánh bướm của nàng thoắt chốc rung động. Thấy nàng không đáp, Bàng Kiêu lại càng sướng rơn.
Nàng không chối từ, thế tức là không ghét hắn. Biết đâu trong lòng nàng cũng có hắn.
Không gấp, không gấp. Miễn nàng không ghét hắn, vậy hắn vẫn còn hy vọng.
Bàng Kiêu bật lên tiếng cười khẽ, bất chợt giục ngựa chạy về phía đường lớn.
Tần Nghi Ninh giật mình kinh sợ, vội vàng kiềm chặt dây cương: “Sao tự dưng lại tăng tốc vậy? Làm ta giật cả mình.”
Lời trách móc của nàng được gió đưa tới bên tai, mềm mại dịu dàng dàng, khiến lòng hắn ngứa từ trong ngứa tận ra phía ngoài.
Trời xanh cây biếc, trời rộng đất dày, hắn cưỡi trên con ngựa yêu, bên người là nữ tử hắn yêu. Bàng Kiêu chỉ thấy một sự thỏa mãn hơn bất cứ khi nào trước đó. Một sự hào hùng bỗng nảy sinh trong lòng, hắn cao giọng cười to.
Tiếng cười dài và vang xa, khiến cả Hổ Tử và hai tên Tinh Hổ Vệ tít đằng sau cũng cảm nhận được niềm vui và sự hào hùng trong ấy, bất giác bật cười theo.
Hổ Tử chợt nhớ bài chiến ca trong quân, bèn hả họng rống lớn: “Phê thiết giáp hề, khóa trường đao. Dữ tử chinh chiến hề, lộ mạn trường.”(1)
(1) Lấy từ bài quân ca “Mã đạp Yên Nhiên” từ thời Đông Hán hai ngàn năm trước. Điển cố “Yên Nhiên khắc đá”, Đậu Hiến truy kích ba ngàn dặm nơi biên cương, đại phá bắc Hung Nô, lên núi Yên Nhiên, khắc ghi công lao vào đá. Thời ấy, binh lính Đông Hán đã hát bài quân ca này để ăn mừng chiến thắng. (Chú thích của tác giả)
Giọng hát của Hổ Tử có xen lẫn âm giọng của tuổi giữa thiếu niên và thanh niên. Trong mênh mông đất trời bỗng vang lên tiếng hát đầy khí thế như vậy, ngay cả Tần Nghi Ninh cũng nghe tới lòng dạ chấn kinh.
Ngay khi Tần Nghi Ninh ngoảnh đầu nhìn lại, bên tai bỗng vang lên giọng hát trầm và đầy nội lực của Bàng Kiêu: “Dữ địch khái hề, cộng tử sinh. Dữ tử chinh chiến hề, tâm bất đãi.”
Hai tên Tinh Hổ Vệ cũng cao giọng nối đuôi: “Đạp Yên Nhiên hề, trục Hồ nhi. Dữ tử chinh chiến hề, ca vô úy!”
Giọng đàn ông nội lực và trầm khàn, chẳng một chút kĩ xảo luyến láy, chỉ có sự hào hùng đầy tràn. Trong khoảng trời mênh mông trống trải này, có đồng bào kề bên, có dòng máu nóng tuôn trào, những trai tráng quân đội sắt đá hát vang bài ca thời chiến, khí thế như trời long đất lở khiến lòng Tần Nghi Ninh chấn động, gó má run run, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chờ mong ngày phi ngựa sa trường.
Đây đều là những nam nhi uống máu sa trường chân chính. Dù cho đất nước khác nhau, thân trong thời loạn, vẫn thề hy sinh thân này cũng phải bảo vệ đất nước.
Nhưng triều đình Đại Yên phồn hoa lại thối nát thì sao?
Nghĩ đến hôn quân và yêu hậu suốt ngày tìm vui, làm xằng làm bậy, có gan mưu hại công thần mà lại không có gan giương cung sa trường, dẹp yên giặc ngoại, Tần Nghi Ninh bỗng khó nén mấy phần ngao ngán.
Sau một lúc phi nhanh, Bàng Kiêu lại ghìm cương cho ngựa giảm tốc độ.
Tần Nghi Ninh định thần nhìn lại, thấy trên đường chính cách đó không xa có một đám người, tuy khoảng cách khá xa, song chỉ một cái liếc mắt nàng đã nhận ngay ra đó chính là Tần Hòe Viễn. Những người còn lại đều mặc quan phục, bởi không quen biết nên không thể phân rõ mặt mũi song vẫn đoán được đại khái. Trong những người này có quan viên Đại Yên, cũng có quân binh Đại Chu.
Tần Nghi Ninh giật thột trong lòng, nhìn Bàng Kiêu bằng vẻ dò hỏi.
Bàng Kiêu đã buông dây cương của nàng ra, giục ngựa dẫn Hổ Tử và hai tên Tinh Hổ Vệ tiến về phía trước.
Tần Nghi Ninh theo đó ghìm ngựa, cùng ngừng lại với Băng Đường đằng xa.
Băng Đường cũng khá ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, họ đây là…”
“E là tới đưa tiễn. Hôm nay hẳn là ngày Vương gia lên đường.” Nét mặt Tần Nghi Ninh khó giấu vẻ phức tạp, bật ra một tiếng thở dài kềm nén, trong lòng lại ẩn nỗi buồn bã không rõ tên.
Người này lừa nàng ra ngoài, e cũng chỉ để gặp mặt lần cuối.
Chỉ mới được thoáng chốc vui vẻ và sung sướng ban nãy, mới đó đã phải đối mặt với biệt ly. Trong lòng Tần Nghi Ninh không giấu được nỗi xót xa. Nàng kinh ngạc nhận ra mắt mình vậy mà lại có nước mắt.
Thật là không ổn.
Nàng và hắn là quan hệ thế nào cơ chứ? Cớ gì lại phải đau lòng?
Bên Tần Hòe Viễn cùng đã thấy sau lưng đám người Bàng Kiêu còn có con gái nhà mình đi theo, vả lại con ngựa mà Băng Đường và Tần Nghi Ninh đang cưỡi còn đều oai dũng lạ thường, cao lớn mạnh mẽ hơn hẳn ngựa Đại Yên, liền biết ấy là ngựa do Bàng Kiêu tặng, việc bọn họ tới đây hôm nay chắc hẳn cũng là kế hoạch của Bàng Kiêu.
Tần Hòe Viễn không khỏi tiến thoái lưỡng nan.
Những quan viên tới đây tham gia lễ tiễn đưa có rất nhiều. Vốn tin đồn giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đã truyền khắp kinh thành, lại còn công khai bày tỏ, thắng thắn tặng nhà tặng viện. Hôm nay Bàng Kiêu sắp về nước, một nơi không nên xuất hiện nữ quyến thế này mà lại có một nữ tử tới tiễn biệt, thế chẳng phải đã chứng thực quan hệ giữa hai người?
Lúc này, quan viên bộ Lễ đã tiến lên hàn huyên với Bàng Kiêu, miệng không ngớt những lời khách sáo.
Đội ngũ hộ tống và tiễn biệt di chuyển về phía trước trong ngay hàng thẳng lối.
Nhân lúc Bàng Kiêu giục ngựa đi ngay hàng đầu, Tần Hòe Viễn vội vàng bước nhanh đến bên Tần Nghi Ninh, bảo: “Con và Đường cô nương mau về trước đi.”
Tần Nghi Ninh đã gật đầu định vâng.
Ngờ đâu cách xa đến thế, Bàng Kiêu vẫn có thể nghe rõ lời nói bên này, bèn ngoái lại nói to: “Nơi này đã cách rất xa kinh thành, để Tần tiểu thư về một mình sợ e sẽ không an toàn. Dù sao đã đến đây rồi, chi bằng cứ để nàng đi theo, lát nữa lại về cùng với Tần Thái sư cũng không phải chuyện không thể.”
Đám quan viên bộ Lễ cùng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy bày vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Liêm Thịnh Tiệp nhìn chòng chọc và Tần Nghi Ninh đang ngồi thẳng người trên bạch mã, ánh mắt dại ra đầy vẻ thèm thuồng.
Nghe vậy, Tần Hòe Viễn chỉ đành thở dài, lên ngựa của mình, nói: “Vậy con cũng theo đi, lát nữa về cùng với ta.”
Tần Nghi Ninh đành gật đầu, trợn mắt trừng Bàng Kiêu cưỡi ngựa đằng xa.
Tuy biết có lẽ hắn chỉ không nỡ đột nhiên xa rời, chỉ muốn nghĩ cách được ở bên mình thêm một chốc, nhưng cái cảm giác hắn đã sắp đặt kế hoạch hoàn hảo mà lại không cho nàng được hay này vẫn khiến nàng vô cùng khó chịu.
Không ngờ Tần Nghi Ninh trừng như vậy mà Bàng Kiêu chẳng hề tức giận, chẳng thế mà còn thích thú bật cười, tiếp tục thong dong hàn huyên với đám quan viên bên cạnh, ngược lại khiến Tần Nghi Ninh tức tối nóng mặt.
Trong lúc trò chuyện, đội ngũ đã đi về phía trước được chừng nửa canh giờ, những quan viên tiễn biệt sắp phải quay lại. Đoạn đường kế tiếp, tất sẽ có binh linh Đại Yên phụ trách bảo vệ an toàn của sứ thần và Tinh Hổ Vệ bên người Bàng Kiêu tiếp tục hộ tống.
Đội ngũ chậm rãi dừng bước. Bàng Kiêu bèn quay sang nói với Liêm Thịnh Tiệp đứng cạnh đó: “Bản vương phụng chỉ hồi kinh, những vấn đề về khoản bồi thường giữa hai nước Yên, Chu đành giao cho Liêm đại nhân. Còn mong đại nhân chớ quên chính sự, đừng nên phụ lòng hoàng ân.”
Khóe miệng Liêm Thịnh Tiệp co giật liên tục. Hiện nay lão đã sợ Bàng Kiêu mất mật, vừa thấy Bàng Kiêu là muốn tránh ngay, cho dù bị người ta dùng ngữ khí trịch thượng đấy để răn dạy cũng chỉ muốn Bàng Kiêu nhanh nhanh chóng chóng, đi luôn cho bớt việc.
Thế là Liêm Thịnh Tiệp bèn chắp tay, cung kính đáp: “Xin Vương gia yên tâm.”
Bàng Kiêu nhướng mày cười.
Trong những người tới tiễn, không ít kẻ hoài nghi việc địa vị của Bàng Kiêu trong lòng Chu đế đã suy giảm cũng phải cân nhắc lại.
Nói sao Bàng Kiêu cũng là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế Đại Chu, nếu địa vị suy giảm thật, vậy thứ người cao ngạo như Liêm Thịnh Tiệp sao có thể ngoan ngoãn nghe hắn răn dạy? Lời đồn này là thật hay giả, e còn phải xem xét thêm.
Bàng Kiêu đã điều ngựa đi đến gần bên Tần Nghi Ninh.
Ô Vân đen nhánh, Bạch Vân trắng ngời, hai con Bảo Mã oai phong quý giá như nhau, vừa gặp đã quấn quýt không rời.
Ngồi thẳng người trên Ô Vân, Bàng Kiêu mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh, cái nhìn thẳng thắn khiến Tần Nghi Ninh chỉ hận không thể nhảy luôn xuống khỏi lưng Bạch Vân, chạy trốn mất dạng, trong lòng rất lo hắn lại nói ra những lời không khiến người ta kinh hãi đến chết thì không chịu thôi.
“Đưa Quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt. Tần tiểu thư xin hãy bảo trọng.”
Tần Nghi Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Trung Thuận Thân Vương bảo trọng.”
Rồi Bàng Kiêu lại quay sang, chắp tay với Tần Hòe Viễn, “Tần Thái sư.”
Tần Hòe Viễn cũng đáp lễ: “Vương gia lên đường thuận lợi.”
Hai bên từ biệt, Hổ Tử cũng làm mặt xấu với Băng Đường.
Lần này là từ biệt thật rồi.
Bàng Kiêu và Hổ Tử quay ngựa đi lên đầu đội ngũ.
Tần Nghi Ninh thoáng cau mày, dõi mắt theo bóng lưng hắn đi xa.
Ngờ đâu đúng lúc ấy, hai bên đường bỗng truyền tới tiếng vó ngựa lộp cộp ầm vang. Nhìn sang hai bên, bỗng đâu hơn ba mươi người cưỡi ngựa lao ra từ những bụi cây hai bên sườn núi, kẻ nào kẻ nấy lăm le binh khí trong tay. Dưới ánh nắng, lưỡi đao mũi kiếm lóe lên ánh sáng bàng bạc, sát khí phút chốc lan tỏa.
“Giết họ Bàng!”
“Giết hắn!”
…
Tiếng hô của hơn ba mươi hán tử vang dội tầng mây, chớp mắt đã xông thẳng vào đội ngũ.
Chẳng ai ngờ được, trên đường tiễn đưa vậy mà lại có thích khách mai phục sẵn!
Tần Nghi Ninh mím chặt đôi môi hồng, đánh giá chiến lực của hai phe, vừa định quay lại trao đổi với Tần Hòe Viễn thì bỗng thấy hông căng ra, chỉ giây sau cơ thể đã lơ lửng lên không, liền đó rơi vào một lồng ngực ấm áp. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Bàng Kiêu đã nhanh chóng chạy tới, chuyển nàng từ trên lưng Bạch Vân sang trong lồng ngực mình, một tay rút kiếm vung lên đỡ lên lưỡi đao trước mặt. Vỏ kiếm khẽ đập vào Ô Vân, tức thì Ô Vân như hóa thành một tia chớp màu đen, chớp mắt chở Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu lao vút về phía trước, mới đó đã rời xa khỏi đội ngũ tiễn biệt, bỏ lại cảnh tượng hỗn loạn kia đằng sau lưng.
“Không được để bọn chúng chạy thoát! Mau đuổi theo!”
Tiếng hô hoáng của đám thích khách vang lên mây vang, sau đó nhanh chóng giục ngựa bám đuổi.