Chưa chờ bao lâu, Tần Nghi Ninh đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới trên đường cái đằng xa.
Nàng tính thời gian thấy cũng hòm hòm, đoán chắc người phụ trách hộ tống Bàng Kiêu của Đại Yên đã đuổi tới bèn dắt Bạch Vân ra khỏi cánh rừng, tung mình lên ngựa, chạy về hướng đường cái.
Dưới ánh trăng, bộ lông trắng bạc của Bạch Vân từ lấp lánh tầng sáng trắng, lại lao vùn vụt trên mặt cỏ long lanh sương đêm, thoạt trông hệt một con thần câu thiên mã, khiến bộ đồ bằng gấm quý của người trên lưng ngựa cũng tỏa vầng sáng dịu hòa, khiến người ta khó lòng ngó lơ.
Người Đại Yên đuổi tới có chừng hơn hai mươi người. Thấy là nàng, ai nấy đều kinh ngạc: “Tần tiểu thư?”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Là ta, phụ thân ta và đám Thôi đại nhân đâu?”
“Thật là Tần tiểu thư? Thật tốt quá, An Bình Hầu và Thôi đại nhân đều ở đằng sau, chúng ta phụ trách truy đuổi thích khách bảo vệ Vương gia Đại Chu. Tần tiểu thư không có việc gì là tốt rồi!” Nghĩ ngợi một lát, người dẫn đầu lại bảo: “Chúng ta còn có việc, không thể dừng lâu ở đâu. Sao Tần tiểu thư lại ở chỗ này?”
Không đợi Tần Nghi Ninh trả lời, người nọ đã nói: “Ta để một người ở lại bảo vệ tiểu thư, chốc lát nữa An Bình Hầu sẽ tới ngay thôi.”
“Đại nhân có chính sự quan trọng, làm phiền đại nhân rồi.”
Tần Nghi Ninh biết điều gật đầu.
Những người này tuân lệnh hộ tống Trung Thuận thân vương về nước, nhất định phải đưa Bàng Kiêu an toàn ra khỏi quốc thổ Đại Yên. Nếu sứ thần có mệnh hệ gì trên đất Đại Yên, với tính cách của Hoàng đế Đại Chu, không chừng sẽ còn đưa ra yêu cầu vô lý gì khác.
Thấy Tần Nghi Ninh thông tình đạt lý như vậy, trong lòng người nọ không khỏi cảm khái Tần gia thật có giáo dưỡng. Lại thấy dáng Tần Nghi Ninh ngồi trên lưng ngựa dưới bóng đêm đầy hiên ngang khí thế, gương mặt lại lập tức nóng bừng, vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Lệnh cho một người ở lại bảo vệ, đoạn những người khác lại tiếp tục giục ngựa đuổi theo.
Người ở lại bảo vệ Tần Nghi Ninh là một hán tử trung niên độ hơn ba mươi tuổi, lại gần hành lễ xong là đứng ngay ra không xa.
Thấy hắn hiểu lễ nghĩa, Tần Nghi Ninh bèn xuống ngựa, vuốt ve lớp lông trắng muốt sáng ngời của Bạch Vân. Bạch Vân có vẻ rất hưởng thụ, cúi đầu dụi khẽ lên má Tần Nghi Ninh. Bạch Vân cũng như Ô Vân, trừ huyết thống, sức bền, tốc độ và lực bộc phát vượt trội ra, bọn chúng đều là những con ngựa hiểu tính người, trí khôn của chúng có lẽ có thể so với trẻ con loài người bảy, tám tuổi.
Vậy nên khi đối xử với Bạch Vân, Tần Nghi Ninh luôn đối xử như với một đứa trẻ thông minh, động tác rất mực dịu dàng.
Ở nơi hoang dã thế này, cũng may nhờ có Bạch Vân mới khiến nàng cảm thấy đôi chút an toàn.
Qua chừng đầy một nén hương, lại một chuỗi tiếng vó ngựa từ xa vẳng tới.
Từ xa, Tần Hòe Viễn và các quan viên đã trông thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng và con bạch mã đứng bên vệ đường, đều vội vàng giảm tốc độ.
Tần Hòe Viễn hấp tấp nhảy khỏi lưng ngựa, trong khoảnh khắc chạm đất, hai chân tưởng như nhũn cả ra. Ông là quan văn, giục ngựa đuổi theo hết tốc lực suốt sáu canh giờ, thể lực đã sớm không chịu nổi. Hiềm nỗi con gái bảo bối đã bị người ta mang đi, thân trong nguy hiểm nên nóng lòng khó nén, thế mới cắn răng kiên trì được tới.
Vừa bước mấy bước, Tần Nghi Ninh đã chạy tới đón.
Thấy Tần Nghi Ninh vẫn áo quần chỉnh tề, chỉ có mái tóc dài hơi rối, không như người mới gặp chuyện bất hạnh, cũng không bị thương, bấy giờ Tần Hòe Viễn mới được thở phào.
“Nghi tỷ nhi không có việc gì chứ?”
“Phụ thân, con không sao.” Tần Nghi Ninh thi lễ với Tần Hòe Viễn, thấy Thôi đại nhân và các quan viên bộ Lễ lần lượt xuống ngựa, bèn nói như vẫn còn đờ đẫn: “Vừa nãy vất vả lắm Bàng tiểu Vương gia mới tạm cắt đuôi được những thích khách Tác - ta kia để giấu con đi, sau đó dẫn thị vệ dụ thích khách rời đi! Người Tác - ta dũng mãnh như vậy, nếu Bàng tiểu Vương gia xảy ra chuyện ở Đại Yên, chúng ta thì sẽ không dễ trả lời Hoàng đế Đại Chu mất!”
“Người Tác - ta? Tần tiểu thư nói thật? Sao tiểu thư biết được những người kia là thích khách Tác - ta?” Thôi Văn Khánh hỏi, mặt mày căng thẳng.
Mặt Tần Nghi Ninh trắng bệch, đôi mắt như đong đầy nước mắt, giải thích: “Ta đã từng gặp vài người Tác - ta ở kinh thành, có nghe được mấy câu tiếng Tác - ta. Vừa rồi những kẻ kia đuổi lâu nóng ruột, lớn tiếng mắng chửi toàn bằng tiếng Tác - ta. Vả lại ngoại hình chúng đều cao lớn khác hẳn người Đại Yên chúng ta, nên ta mới đoán như vậy.”
“Chuyện này… Tình hình phức tạp rồi đây. An Bình Hầu, ngài xem chuyện này…”
Thôi Văn Khánh và các quan viên bộ Lễ đã mệt bã người, mình mẩy râm ran đau nhức. Không nói chân rách da vì ma sát, mà còn chưa được hạt gạo bỏ bụng đã phải phi ngựa như điên, đầu óc đã sắp tan cả thành nước, giờ lại còn nghe chuyện này có dính líu tới quan hệ giữa ba nước Tác - ta, Đại Yên và Đại Chu, nào ai còn nghĩ nổi cái gì nữa?
Nghĩ ngợi một lát, Tần Hòe Viễn nhanh chóng quyết định: “Chuyện này còn cần chờ Hoàng thượng quyết định. Dù chúng ta có đuổi theo cũng không giúp được gì, thôi cứ lệnh cho những binh sĩ phụ trách hộ tống đuổi theo đường cũ, giờ chúng ta hồi kinh mới là việc quan trọng.”
Nghe vậy ai nấy đều gật đầu, chỉ giữ lại mười mấy người hộ tống mấy vị đại nhân này, những người còn lại đều đuổi theo con đường dự định rời kinh của Bàng Kiêu ban đầu.
Chẳng qua lúc tới họ đã phải giơ rơi ép ngựa chạy suốt sáu canh giờ, lúc về tất cả đều đã mệt, đương nhiên không thể không ăn không ngủ chạy mãi không nghỉ được, thành ra tốc độ cũng chậm hơn lúc tới. Cưỡi ngựa đi được một lúc, khi trời tảng sáng thì gặp được một trấn nhỏ, bèn vào trưng dụng vài chiếc xe ngựa. Cộng cả thời gian nghỉ ngơi giữa, phải đến sáng ngày thứ ba họ mới về tới kinh thành.
Lúc này, e nhóm người Bàng Kiêu đã đi quá thành Hề Hoa.
Dọc theo đường đi, bởi vì nam nữ hữu biệt nên Tần Nghi Ninh được sắp xếp trải chăn nằm riêng trong một chiếc xe ngựa, vậy nên cũng không có cơ hội kể lại rõ ràng với Tần Hòe Viễn.
Mãi đến khi vào kinh thành, Tần Hòe Viễn đuổi các quan viên ai về nhà nấy nghỉ ngơi, mình thì vào cung hồi bẩm Hoàng thượng. Để xe ngựa dừng lại giữa đường, hai cha con xuống xe đi tới một nơi có tầm nhìn thoáng đãng, bấy giờ mới có cơ hội trò chuyện.
Vietwriter.vn
“Nghi tỷ nhi, đúng là người Tác - ta đuổi theo hành thích Bàng tiểu Vương gia?”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh bất giác nhoẻn cười: “Con biết ngay lời giải thích hôm ấy không thể khiến phụ thân tin tưởng hoàn toàn mà.”
Tần Hòe Viễn bày vẻ mặt quả nhiên là vậy, cười bảo: “Tuy Tào Quốc trượng cấu kết Tác - ta, nhưng hắn cũng chỉ đang mưu lợi cho mình chứ không có ý dẫn sói vào nhà. Sự kiện kia, Tào thị đã báo cho Hoàng thượng, hẳn giờ Tào Quốc trượng đang lo sốt vó, quyết không thể để người Tác - ta tới ám sát Bàng tiểu Vương gia lúc này, khiến tình cảnh càng thêm rối ren được.”
“Phụ thân minh giám, chuyện đúng như lời người.”
Tần Nghi Ninh kể lại đầu đuôi chuyện Bàng Kiêu cho người mình giả trang thành người Tác - ta hôm ấy, trong lời nói dĩ nhiên đã lược bớt chuyện giữa nàng và Bàng Kiêu.
Chẳng qua sau khi nghe xong, trên mặt Tần Hòe Viễn vẫn nhiều thêm chút hiểu rõ và phức tạp.
Đợi Tần Nghi Ninh dứt lời, ông trầm tư một chốc, sau hỏi: “Nghi tỷ nhi, con thấy Bàng tiểu Vương gia thế nào?”
Vốn Tần Nghi Ninh còn đang chờ Tần Hòe Viễn phân tích hành động tiếp theo, chẳng ngờ phụ thân lại hỏi về Bàng Kiêu.
Vừa nghĩ tới người ấy, nàng đã thấy lúng túng không tự nhiên, đành cố bình tĩnh đáp: “Cũng không thấy gì cả.”
“Không thấy gì?” Tần Hòe Viễn cười chỉ cái vòng ngọc đỏ trên cổ tay nàng: “Lúc đưa tiễn hôm ấy, phụ thân không nhớ trên tay con có cái vòng này. Nhưng lúc tìm được con, con đã đeo nó.”
Nghe vậy, gò mà Tần Nghi Ninh bừng lên ráng đỏ.