Thấy con gái như thế, trong lòng Tần Hòe Viễn nào còn không hiểu?
Bàng Kiêu dung mạo như thế, khí phách đến vậy, lại có dũng có mưu, là nhân vật anh hùng “văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn”, không thế còn hết lòng đối tốt với Tần Nghi Ninh, trước sau cứu giúp nhiều lần. Tần Nghi Ninh đâu phải người tâm địa sắt đá, nào có thể thờ ơ?
Trầm ngâm đánh giá con gái một thoáng, Tần Hòe Viễn không khỏi lắc đầu cười. Cũng khó trách bậc anh hùng như Bàng Kiêu lại khó qua được ải này.
“Thôi, phụ thân không nhiều lời hỏi chuyện đám trẻ các con làm gì. Con là đứa bé thông minh, nên tự có suy xét.”
Tần Nghi Ninh đỏ mặt, song cũng thoáng chút bất ngờ: “Phụ thân không phản đối?”
“Phản đối cái gì? Tên đó là kẻ kiêu hùng, cũng xứng với con.”
“Nhưng giữa con và hắn, dẫu sao vẫn quá nhiều ngăn cách.”
Đương nhiên Tần Hòe Viễn hiểu ý nàng muốn nói, chắp tay cười bảo: “Những việc khác cứ tạm gác đấy đã, chỉ nói về cái chết của Bàng Trung Chính trước. Nếu thật sự hắn vẫn ôm hận cũ chưa bỏ, vậy giờ này phụ thân đã không thể còn sống đứng đây. Năm xưa quả ta đã dùng kế ly gián, nhưng chắc hẳn trong lòng Bàng tiểu Vương gia cũng tự rõ ràng. Nếu không phải hoàng đế Bắc Ký đã sẵn lòng nghi kỵ Bàng Trung Chính, tất sẽ không mượn cớ này gây sự.”
“Hơn nữa, chắc con còn chưa rõ về thân thế của Bàng tiểu Vương gia.”
Nghe đến đây, Tần Nghi Ninh cũng nhìn Tần Hòe Viễn đầy vẻ hiếu kỳ.
Tần Hòe Viễn nói: “Diêu thị mẫu thân của Bàng Chi Hi, năm xưa vốn là một tỳ nữ trong Bàng phủ. Trong một lần say rượu mất khống chế, Bàng Trung Chính đã cưỡng ép Diêu thị. Vợ Bàng Trung Chính là người hay đố kị, biết Diêu thị lọt vào mắt xanh của Bàng Trung Chính, chưa đợi Diêu thị được nâng thành di nương đã nhanh tay đuổi ra ngoài. Để phòng Diêu thị sinh con trai, bà ta còn âm thầm cho người đi mưu sát, may nhờ Diêu thị thông minh mới qua mắt trốn được.”
“Bàng Trung Chính không hề hay gì việc Diêu thị từng qua một đêm xuân với mình bị đuổi từ lúc nào, vậy nên càng không biết chuyện người kia đã có bầu, sau còn bị hãm hại cả nhà. Đến lúc chết, Bàng Trung Chính cũng không biết trên thế gian vẫn còn một giọt máu của mình.”
“Nói như vậy, Bàng tiểu Vương gia không hề có tình cảm gì với mẹ cả và cha ruột của hắn?”
Tần Hòe Viễn gật đầu: “Có thể nói như vậy. Hơn nữa ngay từ thiếu thời hắn đã bị ép phải tòng quân, e còn đang căm hận thân phận của mình.”
“Sao lại nói vậy?”
Tần Hòe Viễn thở dài: “Con nghĩ tại sao mà hắn lại thành sát thần giết người không chớp mắt như bây giờ? Vốn hắn vẫn lưu lạc bên ngoài theo mẫu thân và nhà ngoại tổ phụ, cùng sống cuộc sống an bình trong một thành trấn nhỏ. Nhà ngoại tổ phụ của hắn dùng bạc Diêu thị mang về mở một tiệm ăn nhỏ, tuy không phú quý nhưng cũng không lo ăn mặc. Nhưng lúc ấy, Chu đế Lý Khải Thiên đang dồn hết tâm sức hòng lật đổ nền chuyên chính Bắc Đế, đã lợi dụng thuộc hạ cũ của Bàng Trung Chính để tìm được Diêu thị. Đến khi gặp được Bàng Chi Hi, chỉ nhìn dung mạo đã dám chắc thân phận của hắn.”
“Chu đế của lúc đấy nhiều lắm chỉ là một thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân, lực kêu gọi chẳng được là bao, vậy nên đã dùng mọi thủ đoạn, từ uy hiếp ép buộc để dụ dỗ để khiến Bàng Chi Hi tòng quân. Nói trắng ra cũng chỉ để mượn cái cớ báo thù cho Hộ Quốc Tướng quân để chiêu binh mãi mã. Lúc nhập ngũ năm ấy, Bàng tiểu Vương gia là bị người ta trói gô lại lôi thẳng từ nhà lôi đi, mới đầu cũng không chịu, chẳng qua về sau đã từ từ chấp nhận thực tế.”
“Hóa ra không phải hắn tự chủ động tòng quân.”
Hóa ra còn có nhiều uẩn khúc như vậy.
Một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, vốn nên trải qua cuộc sống bình lặng không đổi, thình lình được thông báo mình là hậu nhân của Bàng tướng quân, bị Chu đế cưỡng chế kéo vào quân đội. Thứ hắn phải đối mặt, quyết không chỉ có chiến trường ngập ngụa máu tanh mà e còn vô số mưu kế thâm hiểm.
Lý Khải Thiên mượn danh nghĩa Bàng Trung Chính, danh chính ngôn thuận lật đổ Bắc Ký, thật ra chẳng hề quan tâm gì sống chết của Bàng Kiêu.
Hoàn cảnh như thế, nếu Bàng Kiêu muốn sống sót, e nhất định phải qua vô vàn khổ nạn.
Học võ nghệ, học giết người, học lọc lừa dối trá, tự mài giũa thử thách mình qua mỗi một trận chiến. Học binh pháp, mua chuộc lòng người, phát triển thế lực của bản thân, từ bước tiến lên khiến Chu đế cũng không dám mặc sức chém giết, ngược lại còn phải phong hắn thành vương gia khác họ duy nhất của Đại Chu.
Những gian khổ trong đó, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy có thể đè vỡ bao người.
Nhưng Bàng Kiêu lại làm được.
Hắn chưa được hưởng chỉ một chút tình yêu của cha, cũng chẳng có mảy may tình cảm với che đẻ, nhưng vận mệnh lại vì thân phận ấy mà bị người ta tính toán.
Tần Nghi Ninh bỗng hiểu được ý của Tần Hòe Viễn.
Với người cha máu mủ ruột rà, e Bàng Kiêu chẳng hề có chút nào tình cảm, có khi còn có cả căm ghét. Trừ vì nó khiến hắn không thể tự quyết định đời mình, còn vì nỗi tủi nhục lớn lao mẫu thân hắn phải chịu.
Thế nên Bàng Kiêu mới có thể tỉnh táo, suy đoán chuyện năm xưa một cách khách quan, không võ đoán lấy tính mạng Tần Hòe Viễn.
Sau một hồi phân tích, vô hình trung, Tần Nghi Ninh đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Không ngờ phụ thân lại hiểu rõ nhiều chuyện về Bàng tiểu Vương gia như vậy.”
“Hắn có ý với con gái ta, đương nhiên ta phải điều tra cho rõ.” Tần Hòe Viễn nói thẳng thắn: “Nói sao đi nữa, ta vẫn không thể trơ mắt nhìn hắn lợi dụng con gái mình để trả thù.”
Mặt mày Tần Nghi Ninh đỏ ửng, trái tim loạn nhịp như chú nai con.
Nàng rất tin tưởng vào năng lực của phụ thân. Phụ thân đã nói thế, vậy tức Bàng Kiêu tiếp cận nàng hoàn toàn không phải vì báo thù mà là thật lòng thật dạ.
Chẳng qua là, không nói thù nhà, song vẫn còn nợ nước…
Không tránh khỏi một tiếng thở dài, bây giờ nghĩ nhiều như thế thì có ích lợi gì? Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên vậy. Trước khi đi, Bàng Kiêu còn nhấn mạnh với nàng, rằng hết thảy hắn sẽ giải quyết ổn thỏa.
Tần Nghi Ninh không ý thức được rằng, theo bản năng nàng đã chấp nhận dục vọng độc chiếm của Bàng Kiêu đối với mình, cũng chấp nhận sự thật Bàng Kiêu giải quyết mọi việc xong sẽ tới cưới mình.
Tần Hòe Viễn trầm tư thoáng chốc rồi lại tiếp: “Con về phủ trước đi. Ta đã bảo Đường cô nương về phủ rồi. Việc tiễn đưa lần này cứ bảo do phụ thân dẫn con đi, còn người ta bàn tán thế nào thì không cần để trong lòng.”
“Vâng ạ.” Tần Nghi Ninh gật đầu đáp: “Phụ thân ngồi xe đi, con cưỡi Bạch Vân trở về.”
Tần Hòe Viễn gật đầu, nhìn Tần Nghi Ninh nhận dây cương từ tay tùy tùng, lại nhìn con tuấn mã cao lớn oai phòng, khó nén tiếng cảm thán, “Kế hoạch này của hắn, quả thật là mưu kế vô song.”
“Đúng vậy, ý hắn cũng là tặng chúng ta một món đại lễ.” Tần Nghi Ninh tung mình lên lưng ngựa, không hề nhận ra hàm ý ẩn sâu trong lời Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn lắc lắc đầu, không nói câu kế tiếp, “Con mau về đi.”
“Vâng. Phụ thân, nữ nhi về trước.”
Tần Nghi Ninh cưỡi Bạch Vân về phủ với tâm trạng nhẹ nhõm thả lỏng.
Còn Tần Hòe Viễn thì lại đứng yên tại chỗ, trầm ngâm chốc lát rồi mới vào cung cầu kiến Hoàng thượng, thông báo tin tức người Tác - ta hành thích Trung Thuận thân vương, Trung Thuận thân vương giục ngựa trốn khỏi Đại Yên khiến người ta phẫn nộ cho Hoàng đế.
Nghe chuyện này, Hoàng đế không vội tỏ thái độ ngay.
Hôm sau, Tần Hòe Viễn lại bẩm chuyện này trước tất cả đại thần trên triều, cầu xin Hoàng thượng điều tra kĩ xem tại sao người Tác - ta có thể thăm dò được thời gian và con đường Bàng Kiêu xuất phát rời đi, khẳng định trong những người biết được hành trình của Trung Thuận thân vương nhất định có gián điệp Tác - ta.
Vốn Hoàng đế đã sẵn mối nghi kỵ với Tào Quốc trượng, cộng với chứng cứ Tào Quốc trượng âm thầm cấu kết với công chúa Tác - ta do Tào Vũ Tình trình lên và hậu quả có thể dẫn tới khi Tác - ta hành thích Bàng Kiêu, cộng cả ba điều trên lại, khiến Hoàng đế giận dữ trách mắng Tào Quốc trượng ngay trước bá quan văn võ.
Thượng thư bộ Lại Vương Ngọc Hiền là môn sinh đắc lực của Tào Quốc trượng, mười mấy ngày sau đó đã bị Hoàng đế đang trong cơn nóng giận tìm lý do tước chức.
Chỉ trong vòng chưa tới nửa tháng, Tào Quốc trượng đã bị chém mất cánh tay phải đắc lực, địa vị trong triều cũng giảm xuống rõ rệt.
Mà Tần Hòe Viễn lại được coi như công thần trong hòa đàm, cộng thêm công lao vạch tội Tào Quốc trượng và danh tiếng tốt đẹp xưa nay, hiện đang lúc nổi bật trên đầu sóng ngọn gió.
Tần Nghi Ninh vừa đọc sổ sách của Chiêu Vận Ti, vừa nghe Chung đại chưởng quỹ cẩn thận kể từng li từng tí những tin tức âm thầm dò la được này, bất giác nhíu mày.
Thấy nàng như vậy, Chung đại chưởng quỹ thôi cười, hỏi: “Chủ nhân, trong này có gì không ổn sao?”
Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh lắc đầu, đáp: “Ta luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Tào gia có thể sừng sững nhiều năm không đổ, đâu thể là hạng mặc người ta chèn ép định đoạt. Chỉ sợ, bọn chúng còn có hậu chiêu.”
Đúng như suy đoán của Tần Nghi Ninh, trong ngự thư phòng lúc này, Hoàng hậu đương ngả trán cúi đầu, giọng điệu kéo dài nũng nịu: “Nhà mẹ đẻ của thần thiếp âm thịnh dương suy, phụ thân cũng chỉ được vài môn sinh chẳng tới, may có cái chức quan nghèo, không đến nỗi khiến người ta cười chê Tào gia nhà thiếp không người nối nghiệp, chỉ cầu có người chăm sóc lẫn nhau đã thỏa mãn hài lòng. Hoàng thượng tước chức quan của Vương Ngọc Hiền, thế chẳng phải đã khiến phụ thân thiếp khó xử… Thần thiếp bị đám Thục phi, Hương tần chế giễu mấy nay, ăn không ngon ngủ không yên, Người nhìn thử xem, khóe mắt thần thiếp đã có nếp nhăn luôn rồi. Thần thiếp tuổi già sắc suy rồi, có phải Hoàng thượng liền không thương thần thiếp nữa?”
Một tràng lời tủi thân vừa dứt, cơ thể đã nhũn mềm ngả vào lòng Hoàng đế.