CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Hòe Viễn, từ đó chỉ có thể đọc được sự cay đắng và bất đắc dĩ cam chịu số phận.



Dường như xuất thân gia đình của một người là không thể nào lựa chọn, sinh ra ở đất nước nào, hùng mạnh hoặc nhỏ yếu, hòa bình hay chiến tranh loạn lạc, cũng là điều không thể lựa chọn.



Cho dù một người có tài năng lớn đến đâu, nhưng bị một hôn quân như Hoàng đế Đại Yên trói buộc chân tay như vậy thì cũng đành chịu. Theo Tần Nghi Ninh nhận thấy, chuyện này còn đáng buồn hơn so với nữ tử bị gả nhầm người.



“Phụ thân, người cũng đừng buồn quá, thân là thần tử, người đã cố gắng hết sức vì Hoàng thượng, như thế là đã tận trung rồi. Bản thân Hoàng thượng khư khư cố chấp không chịu vươn lên, cũng không trách người khác nắm lấy nhược điểm gây khó dễ. Hai nước tranh giành, lập trường khác biệt, tuy rằng chúng ta bị Hoàng thượng liên lụy, nhưng đó cũng là số mệnh của chúng ta.”



Chiến sự lại nổi lên, lần này binh mã đối phương càng xông thẳng tới kinh thành, nếu là nữ tử tầm thường, e rằng từ lâu đã nước mắt ràn rụa, nhưng con gái của ông lại có thể điềm tĩnh như vậy, nhìn rõ thời cuộc, còn có thể an ủi ông.



Tần Hòe Viễn hỏi: “Nghi tỷ nhi, con không sợ sao?”



Tần Nghi Ninh nhướng mày hỏi lại: “Sợ cái gì ạ?”



“Con là con gái của Tần gia, có thân phận này của ta, con có muốn trốn cũng không thể trốn được. Nếu người của Bàng tiểu Vương gia thật sự đánh tới kinh thành, chúng ta phải thề sống chết bảo vệ kinh thành, nếu thành công thì tốt, nếu thất bại, con sẽ bị liên lụy. Nam đinh của Tần gia chúng ta sợ đều không thể sống sót, nữ tử chỉ sợ cũng sẽ như nữ quyến của nhà ngoại tổ mẫu của con. Mà lúc này, sẽ không có ai sẽ tới cứu nữ quyến nhà chúng ta như con tới cứu bọn ngoại tổ mẫu của con.”



“Phụ thân, những điều người nói, con đều biết. Tuy nhiên bây giờ mà bắt đầu thì còn quá sớm. Không phải chúng ta còn chưa mất nước sao? Nếu là thực sự vong quốc rồi, thật sự đã tới ngày đó, can đảm chết, con vẫn phải có. Ngay cả chết con còn không sợ, vậy thì con còn cái gì phải sợ? Chỉ nghĩ tới hiện tại vung tay đánh một trận là được.”



Mấy lời của Tần Nghi Ninh nói ra, Băng Đường ở phía sau đều nước mắt tràn mi, Khải Thái đứng phía sau Tần Hòe Viễn cũng xúc động.



Tần Hòe Viễn hít sâu hai cái, vành mắt nóng lên, đột nhiên cười: “Nói rất đúng, người ai cũng phải chết, cũng không có gì phải e ngại lo lắng.”



Tần Nghi Ninh mím môi cười, gương mặt hai lúm đồng tiền, có vẻ nàng cười rất ngọt ngào.



Tần Hòe Viễn thở dài nói: “Đi thôi, chúng ta tới Từ Hiếu Viên trước, tám phần mười sau đó bên ngoài sẽ có tin tức, sợ là kế tiếp vi phụ sẽ bề bộn nhiều việc, trong nhà nhất định không thể loạn.”



“Dạ. Hôm nay con lại chạy ra ngoài dắt ngựa đi rong, lão Thái Quân vốn không cho phép, nói là không ra hình tượng một tiểu thư khuê các, làm mất thể diện Tần gia chúng ta, lát nữa lão Thái Quân quở mắng con, phụ thân cũng nói giúp con một chút.”



“Chuyện nói giúp cho con cũng không ít, không thấy con học ngoan ngoãn nghe lời.” Tần Hòe Viễn mỉm cười.



Tần Nghi Ninh đắc ý nhướng mày, có chút kiêu ngạo của một cô gái nhỏ, nhưng cũng là tín nhiệm và ỷ lại tối đa đối với Tần Hòe Viễn. Trước đây, nàng không như thế, sinh tồn ở bên ngoài, mọi chuyện của mình đều phải kỹ càng cẩn thận, nếu không có người sủng ái và bảo vệ, nàng cũng sẽ không yên tâm gây rắc rối như vậy.



Chỉ là không biết sự bảo vệ này, khi chiến tranh ở phía trước, trước hoàng quyền mạnh mẽ bất chấp đạo lỹ, sẽ còn có thể kéo dài được bao lâu.



Hai cha con đang đi vào nhà trong, vừa tới cửa thùy hoa, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng roi “chát, chát” còn có tiếng phụ nữ lớn tuổi kêu to cầu xin tha thứ.



Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh một trước một sau vào cửa thùy hoa, đám bà tử đang thực hiện hình phạt nhìn thấy, đều ngừng tay, hành lễ với hai người.



Tần Hòe Viễn cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”



“Bẩm Hầu gia, là lão Thái Quân ra lệnh đánh những người này năm mươi trượng, đuổi ra ngoài.”



Tần Nghi Ninh nhìn kỹ lại, thấy trong số người bị tra hỏi, có Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan bên người Tôn thị.



Nàng chỉ ra ngoài có một lúc, làm sao người của Tôn thị đã bị đánh rồi?



Đương nhiên, Tần Hòe Viễn cũng nhận ra là nhũ mẫu và tỳ nữ của tôn thị bị đánh, không vui nói: “Đánh xong năm mươi trượng, mạng đã không còn, nói đuổi ra ngoài, còn không bằng nói là ném xác!”



Thường ngày, ông không ở trước mặt nói những điều khiến lão Thái Quân mất thể diện, nhưng hôm nay chiến sự bên ngoài lại nổi lên, triều đình lại phải đối mặt với hỗn loạn, đừng nói tới người hầu, mà tình hình những người làm chủ tử cũng đều rất nguy ngập, ông lại càng không muốn nhìn những chuyện đánh giết nghiêm khắc này, càng cảm thấy bên ngoài hỗn loạn như vậy, trong nhà còn xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, thật sự khiến người ta cảm thấy trong lòng buồn phiền.



Tần Hòe Viễn chắp sau lưng đi tới Từ Hiếu Viên.



Ông nói như vậy, bà tử thực hiện hình phạt không biết có nên tiếp tục đánh hay không, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.



May mà Tần Nghi Ninh nhắc nhở một câu: “Không nghe phụ thân ta nói sao? Không đánh nữa, gọi đại phu tới xem cho họ.”



Có người đưa ra chủ kiến, bà ta liền đáp ứng.



Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Nghi Ninh có mặt, họ được cứu rồi. Ba người quỳ rạp trên mặt đất dập đầu vái lạy Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh: “Đa tạ Hầu gia, đa tạ Tứ tiểu thư không giết.”



Tần Nghi Ninh liền ngồi xổm xuống đỡ Kim ma ma: “Sao lại như thế này? Ta mới ra ngoài một lúc, sao các ngươi đã bị đánh rồi?”



Kim ma ma cắn răng, vẻ mặt tái xanh vì đau đớn, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.



“Dạ, là lão Thái Quân nói là phu nhân cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của Tần Tuệ Ninh cô nương ở điền trang, phu nhân không làm, đương nhiên không nhận, lão Thái Quân liền tra ra, là… là mấy người chúng tôi làm, liền nổi giận.”



Kim ma ma nói ngắt quãng, có thể thấy là đã cố hết sức.



Tần Nghi Ninh biết là lão Thái Quân điều tra là nhằm vào Tôn thị, nhưng không dám động vào Tôn thị liền bắt đám người hầu chịu tội thay, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng giục Băng Đường tới xem cho họ.



Ở trong viện, Tần Hòe Viễn đã đi tới hành lang.



Tỳ nữ bên trong báo vào trong: “Hầu gia đã trở về.” Rồi cung kính vén rèm cửa lên.



Vẻ mặt bình tĩnh, Tần Hòe Viễn đi thẳng tới gian phòng bên, nơi thường ngày lão Thái Quân nghỉ ngơi, đãi tiệc, đã thấy lão Thái Quân ngồi xếp bằng trên giường La Hán, Tôn thị đang quỳ trên mặt đất khóc thút thít, Tam thái thái quỳ bên cạnh Tôn thị, đang dịu dàng an ủi. Nhị phu nhân thì đang khom người cúi đầu cầu xin giùm. Tần Hòe Viễn bước tới, chỉ nghe được câu cuối cùng: “Đó dù sao cũng là người do đại tẩu mang đến, phủ Định Quốc công cũng không còn người, dù sao lão Thái Quân cũng nên lưu lại đầy tớ cho đại tẩu ạ!”



Lão Thái Quân vỗ bàn: “Phủ Định Quốc công không còn ai, chẳng lẽ Tân gia chúng ta cũng không con ai sao? Lại dung túng đám nô tỳ gian xảo kia mà khắc nghiệt với Tuệ tỷ nhi của ta phải không?”



Tần Hòe Viễn và cửa, cũng không hành lễ, ngồi xuống ghế bành, đẩy ra chén trà do Tần ma ma bưng tới, lãnh đạm nói: “Cứ tiếp tục ầm ĩ như thế này thì ngày Tần gia không còn ai cũng không xa đâu.”



Lão Thái Quân nghẹn họng bởi câu nói đó, không dám tin trừng mắt nhìn Tần Hòe Viễn.



Nhưng Tần Hòe Viễn day day mi tâm, uể oải nói: “Mẫu thân, chuyện trong nhà lộn xôn, con biết mẫu thân vất vả, xử lý tội tham ô là cần thiết, nhưng sao lại còn dính dáng tới người vô tội vậy? Hôm nay chiến sự lại nổ ra, nguy cấp đến nơi rồi, thời gian tới nhà chúng ta còn không biết sẽ ra sao vì sao mẫu thân không thể thông cảm cho con, bớt sinh chuyện đi. Mẫu thân làm như vậy, đặt con ở đâu?”

Vietwriter.vn

Lão Thái Quân vừa nghe, thoáng cái liền đờ người, cả người run rẩy, mặt trắng bệch nói: “Mông ca nhi, con nói cái gì? Cái gì nguy cấp?”



Các nữ quyến cũng đều đơ ra, hoảng sợ nhìn Tần Hòe Viễn.



Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt tuyền vào hàng loạt tiếng chân gấp gáp.



Khải Thái quên cả việc thông báo, vội vàng chạy tới hành lang, vén rèm cửa quỳ phía sau tấm bình phong ở gian ngoài, giọng run rẩy:



“Hầu gia! Bàng tiểu Vương gia chỉ huy một vạn Hổ Bí quân tập kích đại doanh Hữu Tiếu của Ngũ quân doanh ở ngoại thành, toàn bộ lương thảo tiếp tế, tiếp viện đều bị cướp, toàn quân của đại doanh Hữu Tiếu bị tiêu diệt rồi!”



Tần Hòe Viễn nghe vậy, mệt mỏi nhắm mắt lại.



Lão Thái Quân thì kêu lên sợ hãi: “Trời ơi! Vậy chẳng phải kinh thành đã…” Rồi lập tức khóc rống lên: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Người của Chu triều đánh tới rồi, bọn chúng không giữ chữ tín, lũ khốn kiếp!”



Các nữ quyến nghe vậy sợ hãi đến mức chân tay đều mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất ôm nhau khóc ròng.



Tần Hòe Viễn đứng lên, đi ra gian ngoài, mặc kệ các nữ quyến khóc lóc bên trong, nói: “Ngươi đứng lên nói.”



“Dạ.” Khải Thái đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán.



“Tình huống cụ thể là như thế nào, sau khi người của Hổ Bí quân tập kích doanh trại ta, đã đi đâu? Đi thẳng tới kinh đô sao?”



“Bẩm Hầu gia, người của chúng ta tìm hiểu được, sau khi tập kích doanh trại, Hổ Bí quân tiến thẳng về phía thành Hề Hoa. Lúc này một vạn kỵ binh của bọn họ tập kích bất ngờ xong, cướp lương thảo xong liền rời đi. Hiện tại, đường vận lương giữa thành Hề Hoa và kinh thành đã bị chiếm, kỵ binh tập kích tiến công hậu phương của thành Hề Hoa, cùng với Hổ Bí quân đánh chính diện ngoài cửa thành nam, trước sau hai mặt giáp công. Đã không còn được hậu phương tiếp tế, tiếp viện, như vậy ít ngày nữa, thành Hề Hoa sẽ rơi vào tay giặc, kế đến sẽ là kinh thành!”



Khải Thái cúi đầu, vừa gấp gáp vừa đau lòng, nước mắt suýt nữa rơi xuống.



Tần Hòe Viễn than thở: “Bàng Chi Hi kia, vẫn gây chiến… Trong thành có người chạy loạn tiến vào?”



“Dạ. Hoàng thượng đã biết việc này, cũng biết người chạy loạn chạy tới kinh thành, lúc này đã ra lệnh mở cửa thành, khắp nơi đều là người chạy loạn. Hoàng thượng sai Kinh Triệu Doãn dẫn theo người của Ngũ Thành Binh Mã ty bố trí ổn thỏa, hôm nay…”



Khải Thái còn chưa dứt lời, bên ngoài lại có người vội vàng chạy vào: “Hầu gia, Hầu gia!”



“Chuyện gì?” Tần Hòe Viễn đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn ra cửa.



Gã sai vặt hành lễ rồi nói: “Người trong cung tới, Hoàng thượng truyền Hầu gia lập tức vào cung!”



“Đã biết.”



Tần Hòe Viễn mím môi, bảo Khải Thái: “Ngươi đi lấy quan phục tới cho ta.”



“Dạ.” Khải Thái hành lễ, chạy vội đi lấy quan phục và chuẩn bị xe ngựa.



Tần Hòe Viễn xoay người đi vào trong, nhìn nữ quyến sợ hãi khóc lóc, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, trong nhà không được xảy ra bất kỳ chuyện gì. Hằn là mọi người đã nghe rõ những gì Khải Thái nói rồi, nếu thành Hề Hoa thất thủ, kế tiếp sẽ đến lượt kinh thành, các ngươi đều quản người của mình cho tốt đi. Từ giờ trở đi, tăng cường phòng vệ trong phủ, cho dù phải đi ra ngoài, cũng phải hết sức cẩn thận kỹ càng.”



Lại hướng về phía lão Thái Quân, Tần Hòe Viễn nói: “Mẫu thân, tuổi tác của người đã cao, không nên vất vả vì mấy chuyện này. Từ nay trở đi, tất cả mọi việc trong nhà đều giao cho Nghi tỷ nhi xử trí.”



Tần Hòe Viễn quay đầu lại gọi Tần Nghi Ninh nãy giờ vẫn đứng ở cửa.



“Con vào đi.”



Tần Nghi Ninh bước nhanh tới trước mặt Tần Hòe Viễn: “Phụ thân.”



“Ừm. Tổ mẫu, mẫu thân, các thím của con tâm địa hiền lành, xử lý không kiên quyết, lần này vi phụ đi, không biết bao lâu mới có thể trở về, cũng sợ là Hoàng thượng giận cá chém thớt, vậy thì dữ nhiều lành ít rồi… Nếu vi phụ không trở về, con phải thay phụ thân trông coi việc trong nhà, chuyện bên ngoài thì bàn bạc cách xử trí với Nhị thúc và Tam thúc của con, không được rối loạn, không được hoảng sợ, biết không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi