CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Hai tay Tần Nghi Ninh siết chặt, lòng bàn tay túa đầy những giọt mồ hôi li ti. Nàng không sợ quản lý gia đình, cũng chẳng sợ việc thân là một nữ tử chưa lấy chồng đã dám quản lý những trưởng bối khiến nàng không phục.



Điều nàng quan tâm, là câu “Chỉ e Hoàng thượng giận cớ chém thớt, vậy sẽ là dữ nhiều lành ít” kia.



Hoàng thượng giận cá chém thớt, giận cá chém thớt vì chuyện gì?



Dĩ nhiên là chuyện Bàng Kiêu bất ngờ dẫn binh tập kích!



Trước kia, thân phận người của Bàng Kiêu cho nàng bao nhiêu ích lợi thì sau khi khai chiến, cũng chính thân phận này sẽ mang cho nàng rắc rối bấy nhiêu. Một nữ tử nơi thâm khuê, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước như thế thì huống hồ gì là người chủ trì việc hòa đàm như phụ thân?



Hòa đàm thành công, tuy việc Đại Chu thất ước không thể trách Tần Hòe Viễn, song chẳng lẽ Hoàng thượng lại không trút giận sang họ?



Bàng Kiêu và nàng có quan hệ, khi chưa khai chiến, Hoàng đế sẽ cảm thấy liên hôn là chuyện tốt. Nhưng hôm nay Bàng Kiêu lại dẫn Hổ Bí quân đánh tới, Hoàng thượng sao có thể không thầm trách móc gì nàng? Tào Quốc trượng và Hoàng hậu sao có thể không nhân cơ hội thêm dầu vào lửa?



Sợ rằng phụ thân cũng rõ ràng những việc này, thế nên mới có câu “lành ít dữ nhiều” vừa nãy.



Hơn nữa, phụ thân cũng bảo trước khi người chưa trở về, việc trong nhà đều phải được nàng kiểm tra đồng ý. Trong lời ấy rõ ràng có ý phó thác, chỉ sợ chuyến này có đi không có về! Tần Nghi Ninh ngầm hiểu lời phụ thân có ý rằng, khi người không ở nhà, nàng phải dốc hết sức lực chèo chống Tần gia, bảo vệ người nhà được an toàn.



Trên trán Tần Nghi Ninh túa đầy mồ hôi lạnh, sống lưng đã ướt lạnh, đến áo trong cũng bết dính nhễ nhại.



Thấy mặt mày con gái tuy vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, Tần Hòe Viễn không khỏi thấy xót xa và áy náy.



Con bé mới bao lớn cơ chứ? Mới về nhà chưa tới một năm, chưa hưởng thủ được mấy ngày tốt lành đã phải gặp hết chuyện này đến chuyện khác, hôm nay tình cảnh nguy cấp, lại phải cắn răng nhận trách nhiệm nặng nề đến thế. Áp lực cỡ này, dù là một nam tử cũng chưa chắc chịu đựng được, thế mà Tần Hòe Viễn lại ép con gái mình phải gồng mình lên gánh.



Tần Hòe Viễn khó nén cảm giác xót xa, khẽ vỗ vỗ lên vai Tần Nghi Ninh, gọi một tiếng “Nghi tỷ nhi” rồi không nói gì thêm nữa.



Nét mặt Tần Nghi Ninh đã bình tĩnh hơn hẳn, nghiêm túc nhìn Tần Hòe Viễn, nói: “Phụ thân yên tâm, có câu nói này của phụ thân, con quyết dốc hết sức lực quản lý cái nhà này, chờ người trở lại.”



“Được. Con…”



“Không được!”



Còn chưa nói dứt câu, Tần Hòe Viễn đã bị lão Thái Quân vừa mới hồi hồn nghiêm giọng cắt lời.



“Mông ca nhi, con làm vậy là có ý gì? Là coi ta đây đã chết rồi sao!” Lão Thái Quân đứng dậy, ngón tay run run chỉ thẳng vào Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn không hề tránh né, chỉ nói: “Mẫu thân, người không tin cách làm của con?”



Lão Thái Quân đầy bụng phẫn uất, lại không thể không gật đầu thừa nhận. Xưa nay Tần Hòe Viễn làm việc gì cũng đều rất đáng tin, bởi vì hắn đủ thông minh, cũng đủ tỉnh táo để nhận biết tình hình.



“Mẫu thân, nhi tử là người đứng đầu Tần gia. Giờ đang thời điểm nguy ngập, nhất định phải đảm bảo an toàn của cả nhà. Chuyện con làm, hoàn toàn là vì Tần gia. Con biết trong lòng mẫu thân có lẽ không vui, có lẽ trong lòng Nhị đệ muội, Tam đệ muội cũng không phục ta giao quyền lực quản lý cả gia tộc cho một tiểu cô nương.”



Quả là trong lòng Nhị phu nhân và Tam phu nhân không dễ chịu gì. Nhưng bị Tần Hòe Viễn thẳng thừng vạch trần như thế, nhất thời cũng không tiện nói gì thêm. Nhất là Tam phu nhân – việc hôn sự của Tam tiểu thư mấy hôm qua cũng là nhờ phúc của Tần Hòe Viễn, trong lòng hai vợ chồng đến giờ vẫn còn thấy biết ơn.



Tần Hòe Viễn nói: “Tuy Nghi tỷ nhi còn chưa quen việc, nhưng ta tin tưởng có lão Thái Quân và các vị ở đây, chỉ cần thoáng chỉ bảo một hai, lấy ngộ tính của Nghi tỷ nhi chắc chắc sẽ không còn gì đáng ngại. Hiện nay thời thế loạn lạc, Tần gia lại vì ta mà vô duyên vô cớ bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, nếu không nội bộ gia tộc không thể kín kẽ không lộ sơ hở gì, chỉ e sẽ rước lấy tai họa lớn.”



“Mấy ngày nay Nghi tỷ nhi vẫn luôn theo ta học tập, bản lĩnh thấu suốt việc chính trị đã vô cùng xuất sắc. Con bé vốn nhanh trí, có thể ứng phó với những chuyện bất ngờ, vậy nên ta mới tạm thời giao cho nó quyền lực quản lý mọi sự vụ trong nhà. Đợi khi sóng gió qua đi, triều đình ổn định, những việc này vẫn cần lão Thái Quân và mọi người phải bận tâm.”



Lời của Tần Hòe Viễn đã không thể rõ ràng hơn được nữa.



Hiện nay thế cục loạn lạc, người không hiểu việc triều đình sẽ không thể phối hợp tốt với Tần Hòe Viễn, chỉ sợ dẫn tới đại họa.



Thấy lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều cúi đầu cam chịu, Tần Hòe Viễn mới an lòng vỗ vai Tần Nghi Ninh, ra lệnh: “Lần này coi như nể mặt ta, giao Đối bài cho Nghi tỷ nhi đi.”



Mặt mày lão Thái Quân đã xanh mét, trong lòng có vô vàn không phục với quyết định của con trai.



Nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào. Vì lão Thái Quân không thể không thừa nhận sự đúng đắn trong phân tích của Tần Hòe Viễn. Trong những nữ quyến của nhà, Tần Nghi Ninh quả là người mẫn cảm với việc triều đình nhất.



Trước kia việc trong nhà vốn do Tôn thị quản lý, từ sau khi phủ Định Quốc công sụp đổ, Đối bài lại trở về tay lão Thái Quân.



Nay Tần Hòe Viễn đã lên tiếng, dù không cam lòng lão Thái Quân cũng chỉ đành cắn răng giao ra.



Tần Nghi Ninh nhận hộp, thoáng quan sát tấm mộc bài đã được mấy đời người vuốt ve đến sáng bóng kia, cười nói với Tần Hòe Viễn: “Phụ thân cứ việc yên tâm. Biết đâu chuyện lại không tệ như người đã nghĩ. Hẳn phụ thân có thể trở về sớm thôi.”



“Đúng vậy.” Tần Hòe Viễn cũng cười.



Lúc này, Khải Thái đã mang quan bào chạy tới, Tần Hòe Viễn bèn bước sang gian bên nhanh chóng thay đồ chuẩn bị. Rồi dẫu có thiên ngôn vạn ngữ cũng không kịp nói thêm một câu đã vội vội vàng vàng dẫn người rời đi.



Tần Nghi Ninh dõi mắt theo cái bóng xa dần của Tần Hòe Viễn, đoạn mới quay lại đỡ Tôn thị đứng dậy.



Thấy lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều mang vẻ mặt ỉu xìu ủ rũ, có lẽ do không phục việc giao Đối bài cho nàng, có lẽ vì lo lắng cho tương lai của chính họ, tóm lại chẳng ai vui vẻ gì.



Tần Nghi Ninh cũng không muốn động chuyện xui xẻo vào lúc này, bèn nói: “Lão Thái Quân cũng mệt rồi, cháu không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa. Cháu và mẫu thân xin cáo từ trước.”



Nghe vậy, lão Thái Quân mới uể oải phất tay, chuyện bực dọc ban nãy đã biến đi đâu mất. Giờ nghĩ lại mới thấy, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Hòe Viễn lại bị Hoàng đế cho đòi vào cung gấp, chẳng biết sẽ lại có chuyện gì nữa đây, huống hồ Tần Hòe Viễn còn nói với thái độ như thế. Lúc này trong lòng lão Thái Quân chỉ tràn ngập sợ hãi, nào còn có thể để tâm tới những chuyện khác?



Tần Nghi Ninh liền đỡ Tôn thị đi ra, vừa đi vừa lau nước mắt cho bà, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẫu thân chớ nên lo lắng. Băng Đường và Ký Vân đã đưa Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan trở về Hưng Ninh Viên chữa trị rồi, ắt hẳn sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng. Chuyện hôm nay, bất kể mục đích của lão Thái Quân là gì thì cũng không phải điều chúng ta nên so đo lúc này. Xin mẫu thân hãy tạm nhẫn nại.”

Vietwriter.vn

“Ta biết.” Tôn thị hít mũi, bụng đầy uất ức nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu, “Lời phụ thân con vừa nói ta nghe rất rõ ràng. Nếu Đại Yên thật sự diệt vong, một khi Chu đế muốn tính toán, dù ai trong chúng ta cũng khó mà sống sót, những chuyện nhỏ nhặt lúc này đương nhiên đâu đáng để so đo.”



“Mẫu thân nói rất đúng.” Tần Nghi Ninh cũng phải cảm thán vì sự trưởng thành gần đây của Tôn thị, cười nói, “Mẫu thân cũng chớ nên sợ hãi. Dù gì con cũng là “Bùa hộ mạng” có thể bảo đảm an nguy của Đại Yên cơ mà, đây còn là do Thiên Cơ Tử tự tay tính ra nữa, chắc chắn có thể bảo vệ mọi người được an toàn.”



Tôn thị lo lắng nói: “Chỉ sợ Hoàng thượng nghĩ tới chuyện Bàng tiểu Vương gia sẽ trút giận sang con.”



“Càng vào lúc thế này, Hoàng thượng lại càng sợ hãi sốt ruột. Có bệnh vái tứ phương, Hoàng thượng sẽ không làm gì con đâu, mẫu thân cứ việc yên tâm.”



Khuyên Tôn thị xong, Tần Nghi Ninh lại bảo một tiểu nha đầu, “Ngươi chạy sang Thạc Nhân Trai một chuyến, bảo Tùng Lan và Thu Lộ cùng tới Hưng Ninh Viên, chỉ để Chúc ma ma ở lại trông viện là được. Với bảo mấy ma ma quản sự khác đúng đầu giờ Dậu đến Hưng Ninh Viên, ta có việc cần phân phó.”



Hiện nay Tần Nghi Ninh đã là tiểu thư nắm quyền chưởng gia, đương nhiên không còn như ngày thường. Tiểu nha đầu kia lập tức hành lễ, cung kính lui đi.



Thấy Tần Nghi Ninh như vậy, Tôn thị gật gật đầu vẻ rất yên lòng vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi