CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh và Tôn thị trở về Hưng Ninh Viên, việc trước tiên là đi xem vết thương của Kim ma ma, Thái Lan và Thái Quất.



Những bà vú chuyên làm việc nặng, thực thi hình phạt nghe lệnh lão Thái Quân, xuống tay cũng không nhẹ. Tổng cộng năm mươi đại bản, khi Tần Nghi Ninh trở về đã đánh được một nửa. May nhờ những bà vú kia cũng không muốn lấy mạng người, nếu không chỉ cần đánh đúng vào những chỗ quan trọng như xương cụt hoặc xương sống thắt lưng, e một gậy thôi đã đủ khiến người ta liệt người. Nhưng dù vậy, hơn hai mươi gậy cũng đủ khiến ba người chịu khổ.



Thái Quất và Thái Lan còn trẻ tuổi, thành ra đỡ hơn một chút.



Nhưng còn cái bộ xương già của Kim ma ma thì khổ rồi. Lớn tuổi nên thân thể xương cốt không bằng người trẻ thì không nói làm gì, ngày thường lại cũng là nhân vật khá có tiếng nói trong phủ, lần này lại bị đè ra ngay ngoài con hẻm trước cửa phạt gậy, bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, quả thật mặt mũi đã mất sạch.



Vết thương khiến cả ba lên cơn sốt cao, trong đó Kim ma ma là nặng nhất.



Băng Đường và đại phu cẩn thận xem bệnh cho cả ba, hết đắp thuốc lại đi sắc thuốc.



Tôn thị đứng bên giường bệnh, tay nắm chặt tay Kim ma ma không buông: “Vú à, vú ngàn vạn lần không thể có chuyện gì được. Từ khi xuất giá rời phủ, bên người ta chỉ có một mình vú. Chỉ trách ta vô dụng, khiến vú cũng bị vạ lây.” Nói đoạn nước mắt lại lã chã như mưa.



Môi Kim ma ma đã khô nẻ, lưỡi cứng đờ gần như không thể cử động, cả cơ thể nằm rạp trên giường. Bà cố gắng vặn cổ, gắng gượng nói: “Phu nhân đừng khóc, nô tỳ không có chuyện gì, a.”



Âm cuối yếu ớt như có thể rời bỏ nhân thế bất cứ lúc nào. Tôn thị càng thêm sợ hãi, nước mắt rơi như mưa.



Tần Nghi Ninh mang tới cho Tôn thị một cái ghế thấy chân chéo, đỡ nàng ngồi lên, lại lấy khăn ướt lau mặt cho nàng, kế đó cũng đứng bên giường nhìn Kim ma ma, tay nắm lấy tay bà.



“Kim ma ma yên tâm. Hôm nay phụ thân đã giao Đối bài cho ta, sắp tới ta sẽ là người chưởng gia, nhất định sẽ đòi công bằng lại cho người, kẻ tiểu nhân thích xuyên tạc nói xấu, điên đảo thị phi trong nhà kia cũng quyết không bỏ qua. Người chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, không chỉ vì mẫu thân ta mà còn vì chính người. Tuy thế cục đã loạn, nhưng miễn ta còn sống một ngày thì sẽ tranh đấu vì mọi người một ngày, quyết không bỏ mặc mọi người không để ý.”



Kim ma ma nghe mà vô cùng xúc động, nước mắt chực trào, giọng khàn khàn cất tiếng: “Nô tỳ đa tạ Tứ tiểu thư. Mấy hôm nay, bên phu nhân sợ không có người thân thiết hầu hạ, đành phải nhờ tiểu thư để ý nhiều hơn.”



“Vú yên tâm, ta đã sắp xếp người bên Thạc Nhân Trai tới hầu hạ, đều là người đáng tin.”



Bấy giờ Kim ma ma mới gật đầu: “Vậy thì tốt.”



Suy cho cùng cũng đã lớn tuổi, lại thêm bị thương nặng, chỉ lát sau Kim ma ma đã mê man thiếp đi.



Tần Nghi Ninh dặn dò Băng Đường: “Ngươi nhớ chăm sóc cẩn thận.”



“Cô nương yên tâm. Chuyện gì không biết chứ chuyện này không thể làm khó ta được.”



Tần Nghi Ninh lại bảo Ký Vân cùng ra một chỗ vắng vẻ, đoạn nói khẽ vào tai nàng, “Giờ thời thế thay đổi, e Tần gia sẽ bị không ít kẻ có ý đồ dõi theo như hổ rình mồi. Từ nay việc tin tức qua bồ câu không thể làm nữa, bằng không sợ sẽ dẫn tới họa sát thân.”



Ký Vân ngẩn người, vội đáp: “Cô nương suy tính chu toàn. Người nói rất đúng, từ nay nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận.”



Tần Nghi Ninh gật đầu.



Ngồi ở gian bên uống trà, nghỉ ngơi chốc lát, bên ngoài đã có người bẩm báo: “Tứ tiểu thư, các ma ma quản sự và nha hoàn đã tới.”



“Bảo bọn họ vào phòng chính cả đi. Ta sẽ đến đó ngay.”



“Vâng.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy. Tùng Lan lập tức cầm xiêm y giản dị màu lam nhạt họa tiết hình hoa tới hầu hạ Tần Nghi Ninh thay, lại chải mái tóc dài, vấn một búi tóc mới, dùng cây trâm bạc khắc hoa có mấy hạt ngọc trai rủ xuống để cố định. Dải ngọc trai buông rủ bên tai, phối với viên ngọc trai trên vành tai bỗng như tỏa ra vầng sáng nhạt nền nã, vừa thanh nhã lại không mất vẻ sang quý.



Tần Nghi Ninh còn cố ý dùng than kẻ mày và son môi của Kiều Dung Phường.



Ngày thường nàng không hay dùng những thứ này, chỉ quen dùng một vài loại giúp da căng mịn, nhưng hôm nay vì sợ bản thân tuổi nhỏ, không trấn áp được mọi người mới phải bỏ chút công sức. Hàng mày lá liễu đánh nghiêng ẩn tận chân tóc, điểm chút son đỏ màu hoa hồng, khuôn mặt bỗng chốc bừng sáng, diễm lệ mà chẳng yêu tà, lại thêm mấy phần nghiêm khắc quả quyết.



“Cô nương, đợi lát nữa nô tỳ cùng đi chung với người nhé.” Tùng Lan phủ tấm áo khoác trắng bằng sa mỏng lên cho Tần Nghi Ninh, lại nâng hai tay dâng lên chiếc quạt lụa hình hoa hải đường.



Tần Nghi Ninh nhận cây quạt, lại bế Nhị Bạch vẫn luôn nằm bò trên bàn mở đôi mắt đen láy nhìn nàng nãy giờ lên, vuốt lông cho nó.



“Ngươi có lòng rồi. Hôm nay dù ngươi không nói ta cũng phải dẫn ngươi đi. Những kẻ làm người ở lâu năm trong phủ, ta chỉ biết sơ cái tên chứ không hiểu kĩ tỉ mỉ, lát ngươi đứng cạnh để ý hộ ta.”



Tùng Lan nghe rồi cười gật đầu.



Bình thường, khi Tần Nghi Ninh xuất phủ, đa phần đều mang Băng Đường và Ký Vân theo. Nhưng Tùng Lan và Thu Lộ lại chưa từng có một câu trách giận, vì Tần Nghi Ninh là người rất giỏi dùng người. Khi ra ngoài thì cần người bảo vệ, đương nhiên dẫn Ký Vân biết võ công theo sẽ tốt hơn. Mà khi cần bàn bạc chuyện trong nhà, ắt phải tìm Tùng Lan, người thông minh nhiều mưu kế lại hiểu rõ mọi người trong phủ. Thu Lộ thông minh thận trọng nhưng tính cách lại thật thà trầm tính, vậy nên những việc quan trọng đều giao cho Thu Lộ đi làm. Còn Dao Cầm và Ngọc Kỳ phụ thân ban thưởng, Tần Nghi Ninh đều coi các nàng như thầy dạy đánh đàn chơi cờ, vẫn luôn lấy lễ đối đãi.



Vậy nên, tuy đại nha hoàn của Thạc Nhân Trai rất nhiều, song mọi người đều rất hòa thuận, không có chuyện ai tranh giành công việc của ai.



Tần Nghi Ninh trầm tư một chốc, lại bảo Ký Vân bưng Đối bài theo. Cả ba tiến bước về phía chính phòng.



Nha hoàn bà vú quản sự của các phòng các viện đều đã tề tụ trong khoảnh sân trước chính phòng. Mười mấy người đang túm năm tụm ba, châu đầu ghé tai xì xào gì đó.



Hôm nay biết Hầu gia đã giao đối bài cho Tứ tiểu thư, ngoài kinh ngạc, ai nấy còn có chút lo sợ.



Tứ tiểu thư vốn có tiếng bá vương hoang dã, có bản lĩnh, tức giận là liền động thủ đánh người. Khi Tuệ Ninh cô nương còn ở nhà, Tứ tiểu thư nói đánh là đánh ngay, huống hồ là bọn họ?



“Tứ cô nương tới.” Tiểu nha đầu đứng trước cửa nguyệt môn cao giọng nói.



Các bà vú, nha hoàn đều vội vàng đứng thành hàng ngay ngắn, không hẹn mà cùng trộm đưa mắt ra phía cửa nguyệt môn.



Chỉ thấy Tứ tiểu thư ôm một con thỏ con lớn cỡ bàn tay, sau lưng là hai tỳ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới. Những bụi cây xanh mướt làm phông nền, cửa nguyệt môn trắng sáng làm vật phụ trợ, ba chủ tớ ai nấy trẻ trung mỹ miều cùng bước đến khiến tất cả không khỏi nhìn thêm mấy lần. Song khi ánh mắt lướt qua gương mặt Tần Nghi Ninh, đám kẻ làm người ở đều bất giác cúi đầu.



Người này rõ ràng không có vẻ tức giận, nụ cười cũng rất mực ôn hòa, song ai nấy đều nảy sinh một cảm giác căng thẳng khi đứng trước Hầu gia, chỉ sợ mình bất cẩn nói sai làm sai việc gì.



Hai nha hoàn nhị đẳng mang một cái ghế có tay vịn ra từ trong nhà đặt ngay dưới hành lang, lại kê cái bàn trà vuông chân cao sơn đen ngay bên cạnh, dâng trà.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tần Nghi Ninh ngồi thẳng lưng trên ghế, đặt Nhị Bạch lanh lợi xuống đùi, dịu dàng vuốt lông cho nó, vừa vuốt vừa quan sát mười mấy người đứng ngoài hành lang, chầm chậm cất tiếng.



“Hôm nay mời các ma ma, hầu nữ tới, chắc hẳn các vị cũng biết mấy ngày tới việc trong phủ sẽ tạm do ta quản lý.”



“Vâng.” Những người hầu cùng đáp.



“Ta trẻ tuổi không rành việc, lại được phụ thân ủy thác cho trọng trách nặng nề, những ngày tới tất không thể thiếu sự giúp đỡ của các vị.”



“Chúng nô tỳ không dám.”



Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Mọi người đều là người ở lâu trong phủ, quy củ ta sẽ không nói nhiều, chỉ nhấn mạnh vài điều như sau. Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, bất kể là ai nếu không có việc cần thiết thì tuyệt không được ra ngoài, càng không được bí mật đưa nhận cất giấu thứ gì, ai canh giữ các cửa phải căng mắt nhìn cho cẩn thận, giờ Mão mở cửa, giờ Tuất khóa cửa, ngày thường cửa các viện cũng phải khóa kín, không được phép cho bất cứ kẻ nào không nên xuất hiện tùy ý ra vào truyền đưa đồ vật và tin tức.”



Gia tộc lớn như thế, trong số hạ nhân khó tránh có người lười biếng giở trò gian, lén chạy ra ngoài trong lúc làm việc, lại hoặc đi dạo lung tung giữa các viện các sân. Vốn quy củ Tần Nghi Ninh vừa nói chẳng có gì đáng bàn, đây vốn là quy định người hầu nên tuân thủ. Song ai nấy đều buông tuồng nhờn luật đã quen, nay đột nhiên nghe những yêu cầu này, trong lòng mọi người khó tránh không phục.



“Ta biết trong các ngươi chắc chắn có người không phục. Nhưng không vội, đúng lúc ta cũng có ý “cắt cây tỉa cành”, nếu ai muốn rời khỏi Hầu phủ thì cứ việc vi phạm! Nếu để ta bắt được, lập tức đánh hai mươi gậy đuổi ra ngoài. Nếu có người bắt được kẻ phạm sai bẩm báo, trọng thưởng hai mươi lượng bạc.”



Lời này vừa ra, đám người hầu đều nhất loạt rùng mình. Vị cô nương này quả lợi hại hệt như trong lời đồn. Chẳng qua, tiền thưởng hai mươi lượng bạc cũng rất hấp dẫn, phải biết tiền lương của họ còn chưa tới hai mươi lượng đâu.



“Thứ hai, từ hôm nay trở đi, phòng vệ trong phủ phải tăng gấp ba lần, bất luận là nội viện hay ngoại viện, người giữ cửa ban đêm cũng tuyệt không được uống rượu bài bạc! Nếu để ta bắt gặp uống rượu cờ bạc làm ảnh hưởng chính sự, bắt được ai, cũng như điều thứ nhất, đánh hai mươi gậy đuổi ra ngoài. Ngoài ra, những người canh cửa đều phải ghi kĩ lại vào danh sách, ai canh từ giờ nào đến giờ nào, ở vị trí nào đều phải ghi lại từng mục, mỗi ngày giao lên ta sẽ kiểm tra.”



“Nếu ai vốn được nhàn tản nhưng vì mệnh lệnh của ta mà phải làm thêm việc, thời gian làm thêm lĩnh tiền lương gấp ba, tuần tra đêm được thêm một bữa ăn đêm.”



Đám hầu nghe lời đều trố mắt nhìn nhau. Trước nay trong phủ chưa từng có chuyện làm thêm giờ được tiền lương gấp ba, còn được thêm một bữa khuya như thế. Vị cô nương này tuy làm việc khá gắt, song cũng là người thưởng phạt phân minh.



“Những quy củ khác trong phủ không thay đổi. Mỗi ngày ta đều sẽ tới chính phòng của Hưng Ninh Viên nghe bẩm báo, đúng giờ Thìn bắt đầu nghe chuyện canh trực đêm hôm trước, sau đó sắp xếp những chuyện theo. Có lời bẩm báo, cần mua sắm gì cũng tới vào giờ này để lĩnh đối bài. Nếu không phải việc gấp, vậy đợi sau giờ Thân lại tới báo. Đã nhớ hết chưa?”



“Chúng nô tỳ đã rõ.” Đám hầu đồng loạt lên tiếng đáp lời.



Tần Nghi Ninh đứng dậy, ôm Nhị Bạch chậm rãi bước đi, nói: “Trong mấy ngày do ta chưởng gia, mọi người hãy cố gắng làm đúng bổn phận, cũng coi như giữ mặt mũi thể diện cho nhau. Chỉ cần không phạm sai lầm, ta cũng không muốn gây chuyện tạo thêm tiếng xấu gì. Nhưng các ngươi biết rồi đấy, tính ta không được dễ chịu gì, nếu thật có phạm tội, vậy chớ nên ôm lòng may mắn mong có thể qua được mắt ta. Ta biết người dưới và cả người bên ngoài bàn tán về mình như thế nào, tiếng xấu cũng có sẵn từ lâu, đương nhiên sẽ không sợ.”



“Chúng nô tỳ cẩn tuân mệnh lệnh của tiểu thư.” Sau một hồi dạy dỗ, tất cả mọi người đã vô cùng tin phục Tần Nghi Ninh.



Thấy mọi người như vậy, cơ thể căng cứng vì lo lắng của Tần Nghi Ninh mới có thoáng hơi thả lỏng.



Trước nay nàng chưa từng quản lý nhiều người như vậy, nhưng trong lúc nguy nan cũng chỉ đành nhận lệnh, thực hiện những việc mình có thể nghĩ tới, thậm chí còn chẳng biết làm thế là đúng hay là sai. Nay thấy tất cả nghe lời như vậy, đến bấy giờ nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.



Ngoài cửa nguyệt môn, Tôn thị trông vẻ bản lĩnh thành thạo của Tần Nghi Ninh mà không khỏi nở nụ cười yên lòng, trở về trông nom Kim ma ma.



Kế đó, Tần Nghi Ninh nghe các ma ma và nữ hầu trong phủ bẩm báo, lại hạ xuống vài mệnh lệnh. Sau phái người ra đứng canh trước cửa nguyệt môn, yên lặng chờ đợi tin tức của Tần Hòe Viễn.



Nào ngờ nhất cử nhất động của mình hôm nay, tất cả đã sớm tới tai các phòng các viện, cũng đến cả tai Nhị thúc và Tam thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi