CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Thư phòng của Nhị lão gia Tần Tu Viễn nằm ở phía đông ngoài viện, chỉ cách thư phòng của Tần Hòe Viễn có một bức tường.



Lúc này, Nhị lão gia, Tam lão gia, Vũ đại gia và Hàn Nhị gia đều đang tụ tập ở đây nghe người hầu bẩm báo.



Tên hầu cẩn thận nói lại tường tận những lời Tần Nghi Ninh mới nói, từ răn dạy người làm thế nào, đưa ra những quy tắc ra làm sao đều không sót một điều.



Nhị lão gia, Tam lão gia nghe mà không ngừng gật đầu. Đợi đến khi đã cho người lui ra, cả hai mới không hẹn cùng thở dài cảm thán.



“Đại ca quả có con mắt tinh tường. Sắp đặt lần này, quả rất tốt.”



Tần Hàn cười nói: “Đúng vậy, Đại bá phụ quả có tài dự đoán vượt bậc. Con vừa mới nói lo lắng của phụ thân là dư thừ, Tứ muội muội là người thông minh tháo vát, muội ấy sắp xếp như vậy, trong phủ lập tức kín kẽ không lộ một ngọn gió, vừa khéo có thể trừ bỏ không ít phiền toái, vẫn tốt hơn để chúng ta lo chuyện bên ngoài mà bỏ mặc nội viện. Có Tứ muội trông coi chuyện trong nhà, tuy không nói có thể quản lý trong nhà gọn gàng xuất sắc ra sao, nhưng ít nhất cũng không thể gây ra chuyện ngu xuẩn.”



“Đúng là như vậy.” Tam lão gia tiếp lời, “Chuyện đã vậy, thế việc trong nhà không cần lo lắng thêm nữa. Có Nghi tỷ nhi trông nom quán xuyến, chúng ta cũng có thể bớt được ít chuyện.”



Nhị lão gia gật đầu, không khỏi lo lắng hỏi, “Cũng không biết liệu Hoàng thượng có trách phạt đại ca không. Thật sự không ngờ Đại Chu lại lật mặt vi phạm hiếp ước hòa đàm nhanh như như vậy, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Tên Liêm Thịnh Tiệp đó đến Đại Yên chúng ta được ăn ngon uống đã, lại có mỹ nữ hầu hạ, Hoàng thượng một lòng muốn kết mối giao hảo với Đại Chu, đương nhiên phải dốc lòng chiêu đãi, phải là tôn sùng Liêm Thịnh Tiệp ngang với thượng khách luôn rồi. Không ngờ vừa mới quẩy đuôi ôm cả đống bồi thường rời đi, Trung Thuận Thân Vương đã dẫn binh chạy tới.”



“Những chuyện này đều là chuyện bất khả kháng, không phải việc chúng ta có thể khống chế được. Điều con lo lắng bây giờ chính là Đại bá phụ. Hoàng thượng là người thế nào chúng ta đều rõ cả, họ Bàng lại ba lần bốn lượt tỏ thái độ đặc biệt với Tứ muội, con chỉ sợ Hoàng thượng sẽ giận cá chém thớt…” Tần Vũ lo lắng nói.



Lời Tần Vũ khiến mọi người ở đây đều không khỏi chau mày ngưng bặt.



Thực ra, bọn họ đều rất sợ.



Bởi cái cảnh phủ Định Quốc công bị xử trảm toàn gia, máu tanh ngập không khí ấy dường như hãy còn chưa tan hết.



“Hoàng thượng xưa nay hỉ nộ vô thường, không phải việc chúng ta có thể khống chế. Nếu sự việc thật như vậy, chúng ta cũng chẳng còn cách nào. Phủ Định Quốc công quyền thế cỡ nào cơ chứ? Không phải vẫn bị đánh tới trở tay không kịp đó ư. Chỉ tiếc cho các nam nhi hảo hán của Tôn gia.” Vừa nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Tôn gia, trong lòng Tam lão gia trào dâng một tâm tình đau xót.



Tần Vũ cũng nói: “Vả lại, phụ thân, hiện nay người chỉ mới tạm ổn định trên cái ghế Tả thị lang bộ Hộ, nếu Hoàng thượng thật sự giận cá chém thớt trút giận vào nhà chúng ta, chỉ e cái chức phụ thân khó khăn lắm mới leo lên được này cũng sẽ tan thành mây khói.”



Nói tới chuyện này, còn ai có thể lo lắng hơn Nhị lão gia?



Nhưng thời thế đã như vậy, họ còn có thể làm gì được?



“Trong tình cảnh nguy ngập hiện nay, có thể bảo vệ được tính mạng đã phải cảm tạ trời cao ban ơn rồi. Ta không sợ chức quan này có giữ được hay không, chi lo tính mạng người nhà chúng ta khó giữ. Đại ca trong cung còn không biết đang như thế nào, chúng ta ở đây suy nghĩ đủ điều cũng chỉ là vô dụng. Còn chẳng bằng trở về nhà mình, nói cho thê tử con cái mọi việc phải nghe theo sắp xếp của Nghi tỷ nhi, nói gì cũng phải vượt qua được trận sóng gió này rồi mới hẵng tính tiếp.”



“Nhị ca nói phải.” Tam lão gia gật đầu tán thành.



Đám nam nhân ở đây bàn bạc xong bèn sai người tới đứng canh sẵn trước cửa cung, chờ đợi tin tức của Tần Hòe Viễn.



Nhị lão gia, Tam lão gia thì ai nấy trở về sân viện của mình, gọi tất cả vợ con đến, nặng nề khuyên nhủ một lượt.



Có những lời, nếu nói ra sẽ khiến chúng nữ quyến khủng hoảng, vậy nên Nhị lão gia và Tam lão gia đều không nói quá chi tiết.



Nhưng cái dự cảm về giông bão sắp tới này lại vẫn cuộn trào trong lòng mỗi người.



Ai nấy đều biết, nếu bây giờ không tỉnh ngộ, sợ sẽ dẫn tới họa sát thân. Thế là bất mãn với việc Tần Nghi Ninh chưởng gia cũng dần dần bị nỗi kinh hoàng thay thế.



***



Trong Hưng Ninh Viên, Tùng Lan đang hồi báo tỉ mỉ với Tần Nghi Ninh về tin tức từ Nhị phòng và Tam phòng, cuối cùng không nén được khen ngợi: “Không ngờ Nhị lão gia và Tam lão gia lại hiểu lý lẽ như vậy.”



“Đó là đương nhiên. Nói gì thì bây giờ Nhị thúc cũng là quan lớn tam phẩm trên triều, đương nhiên đầu óc không thể hồ đồ được. Còn Tam thúc, người có thể thực hiện việc kinh doanh xuất sắc đến thế, ắt phải là một người thông minh. Vốn ai nấy đều là kẻ lợi hại, hơn nữa những kinh nghiệm đã trải qua trong mấy năm nay cũng khiến mắt nhìn của họ thêm thấu suốt.”



“Đúng vậy, người ngoài nhắc tới người Tần gia, có ai không phải bật ngón tay khen ngợi vài lời? Ba vị lão gia đều là nhân vật bản lĩnh hơn người, đặc biệt là Hầu gia.” Thu Lộ đứng cạnh cũng hùa theo.



Tần Nghi Ninh nghe chỉ mỉm cười.



Nhìn sắc trời âm u phía ngoài, trái tim Tần Nghi Ninh càng thấy bất an.



“Người chúng ta phái ra ngoài vẫn chưa nhận được tin tức của phụ thân?”



“Vẫn chưa ạ. Hầu gia vẫn chưa xuất cung, Khải Thái cũng còn đang chờ ngoài cửa cung lo lắng suông thôi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ đành gật đầu.



Trái tim vì thế mà cứ lơ lửng không sao đặt xuống được. Tần Nghi Ninh chỉ hận không thể xông thẳng vào cung, làm thịt luôn hôn quân và yêu hậu. Không có hai người đó, nguy cơ của Tần gia có thể nói đã trừ được hơn nửa. Hơn nữa, giữ hai người đó cũng được coi như trừ hại cho bách tính Đại Yên.



Sắc mặt Tần Nghi Ninh dần chuyển âm trầm.



Đây là lần đầu tiên nàng nảy sinh sát niệm rõ ràng như thế với hôn quân và yêu hậu. Giờ này khắc này, nàng đã phần nào hiểu được cách làm của bà ngoại.



Tính mạng cả nhà nàng đều đang trong tay hôn quân và yêu hậu. Cái cảm giác người là dao thớt ta là thịtt cá đó thực sự khiến người ta vô cùng khó chịu. Tần Nghi Ninh thà mình là cây dao kia, bất chấp ý tưởng này có đại nghịch bất đạo đến cỡ nào!



Tần Nghi Ninh thoáng nheo mắt. Đêm dài chậm trôi, nàng lại càng nghĩ càng tỉnh táo, rất nhiều ý nghĩ dần hình thành trong đầu.



Bộ bài trong tay hiện tuy không tốt lắm, nhưng cũng đã đủ để nàng dốc sức đánh cược một lần.



Tâm làm phản của nàng, có lẽ thiên địa bất dung. Nhưng thế thì đã làm sao?



Nàng chỉ biết mình đang vì dân trừ hại!



Đêm khuya thanh vắng, Tôn thị đã mệt mỏi đi ngủ, Tần Nghi Ninh ngồi lặng người trông nom trước ngọn đèn quyên. Dù rằng trong ngực có Nhị Bạch bông mềm đáng yêu, bên cạnh lại có tỳ nữ thân thiết làm bạn, song chỉ cần một khắc Tần Hòe Viễn còn chưa trở về, nàng vẫn không thể yên tâm.



Nàng chỉ có thể an ủi chính mình, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Mà cách thức tự an ủi mình này, tới sáng hôm sau đã phải dùng cả cho lão Thái Quân.



Tinh mơ hôm sau, Tần Nghi Ninh vừa mới thức dậy đã bị người lão Thái Quân phái tới mời đi. Vừa vào cửa đã thấy Tần ma ma đã chờ sẵn bên tấm bình phòng, nháy mắt với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn lại, hiểu ý gật đầu.



Vòng qua những món trang trí vui mắt vui tai để bước vào trong phòng, đi thẳng tới trước mắt lão Thái Quân, khuỵu gối hành lễ: “Lão Thái Quân.” Kế đó nhận lấy dải đeo trán từ tay đại nha hoàn Cát Tường, đeo lên cho lão Thái Quân.



Lão Thái Quân nhăn mày, “Nghi tỷ nhi, suốt một đêm phụ thân cháu không về rồi. Đến giờ cũng chưa có tin tức gì cả. Ta vừa mới hỏi nhị thúc của cháu, nhị thúc cháu cũng nói chưa nhận được tin tức trong cung. Cháu nói xem Hoàng thượng tìm phụ thân cháu rốt cuộc là muốn làm gì, liệu có thể, có thể…”



Khi nói, nước mắt lão Thái Quân đã chực trào nơi vành mắt.



Tới lúc này, những lợi ích, quyền lợi gì kia, trong mắt lão Thái Quân đều chẳng quan trọng bằng Tần Hòe Viễn. Bà đã không quan tâm ai cầm Đối bài, ai chưởng gia nữa. Giờ phút này, bà chỉ hi vọng nhi tử có thể bình an vô sự trở về, vẫn kề bên bầu bạn mẫu thân như ngày trước.



Tần Nghi Ninh vội rút khăn tay lau nước mắt cho lão Thái Quân, khuyên nhủ: “Lão Thái Quân chỉ là lo cho phụ thân quá, quan tâm quá nên mới loạn thế thôi. Lúc này, không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, chắc lão Thái Quân đã nghe được lời đồn bên ngoài rồi chứ?”



“Phải.” Lão Thái Quân gật đầu, chân mày cau chặt, hai đầu mày tựa chập cả vào nhau, “Nhiều lưu dân tràn vào như vậy, năm nay vốn đã hạn hán, bên ngoài lại đang lúc oi bức khô nóng, lưu dân không chỗ ăn ở, sắp xếp cho họ thế nào cũng là vấn đề lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi