CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Sắc trời trĩu nặng dần, Tần Nghi Ninh phải về phủ.



Mà kẻ làm chủ soái Hổ Bí quân như Bàng Kiêu cũng không thể qua đêm ở kinh đô, cũng phải trắng đêm trở về, để tránh kéo dài làm lỡ dở việc quân cơ.



Hắn có thể tới kinh đô chuyến này, đã là một chuyến mạo hiểm tột độ.



Trong sân, Hổ Tử đã chuẩn bị ngựa sẵn từ sớm.



Bàng Kiêu chắp tay nói với Chung đại chưởng quỹ: “Thời gian vừa qua đã làm phiền chưởng quỹ phải chăm sóc cho Nghi tỷ nhi, cũng khó cho chưởng quỹ lâm vào tình cảnh này còn nhất mực trung thành với nàng đến vậy. Nàng chưa hiểu sự đời, lại hay nhúng tay nhiều chuyện, nếu không có nhân tài đắc lực như chưởng quỹ ở bên, không chừng đã lâm nguy không ít lần. Ta ở nơi xa, dẫu có lòng thì lắm lúc cũng chẳng với tay làm gì được, việc sau này còn cần nhờ chưởng quỹ để nhiều hơn. Đa tạ.”



Chung đại chưởng quỹ vội vàng đáp lễ, rõ là hoảng sợ trước thái độ cung kính của Bàng Kiêu: “Vương gia khách sáo quá rồi. Lão hủ tận tâm vì chủ nhân cũng là việc nên làm, thật không nhận nổi lời cảm tạ của Vương gia.”



“Khi nguy nan ngươi không phản bội nàng, sao lại không nhận nổi câu cám ơn của ta?” Bàng Kiêu mỉm cười.



Trong lòng Chung đại chưởng quỹ cùng lúc ngổn ngang trăm vị, chỉ đành mỉm cười xem như câu trả lời.



Với vận mệnh đất nước, người trước mắt này là kẻ muốn làm Đại Yên diệt vong, là kẻ địch, đáng lý ông nên thù ghét người này.



Nhưng chẳng hiểu vì sao, vị Vương gia hung thần ác sát trong lời đồn hóa ra lại là kẻ trọng tình trọng nghĩa, trẻ tuổi nhiệt huyết thế này. Chung đại chưởng quỹ chỉ cảm thấy lời đồn hiểu lầm người, không chỉ không dậy nổi chút lòng thù ghét với hắn mà ngược lại còn vô cùng bội phục bởi sự vô tư và tình nghĩa của hắn.



Thêm việc Bàng Kiêu đã thu mua vô số cửa hàng điền sản ở kinh thành, rất nhiều cửa hàng dưới tay Tần Nghi Ninh đã bán cho hắn thì tạm không nói, nhưng trong âm thầm hắn cũng đã thu mua được vô kể, có thể nói hiện nửa số cửa hàng trong kinh thành đều đã thuộc sở hữu của hắn. Chung đại chưởng quỹ càng thêm chắc chắn lời đồn “Tàn sát dân thành” này có chỗ sai lầm.



Nếu bách tính không phải chịu họa, kinh đô cũng không bị san bằng, vậy Chung đại chưởng quỹ lại thầm sinh một suy nghĩ mong Bàng Kiêu nhanh chóng tấn công đánh tới.



Hôn quân và yêu hậu họa quốc ương dân, vốn đã đánh mất dân tâm, không chừng đổi một Hoàng đế thì dân chúng sẽ sống tốt hơn.



Chung đại chưởng quỹ chỉ mong đất nước yên ổn.



Kể từ khi hoàng thất Đại Yên không thể đảm bảo cuộc sống yên ổn cho dân chúng, ngang nhiên bóc lột, không coi dân chúng là con người, họ Uất Trì đã không xứng đứng trên ngôi cao được muôn người tôn kính cung phụng.



Hai người lại khách sáo thêm một lúc, Bàng Kiêu chuyển ánh nhìn sang Tần Nghi Ninh, dặn dò: “Mấy ngày tới nàng phải chú ý an toàn, có thể không ra cửa thì cứ ở yên trong nhà.”



“Ta đã biết. Ngươi cũng phải cẩn thận hơn.”



Nắng chiều bừng sáng ủ nóng đôi má nàng ưng ửng, tấm khoác màu xanh nhạt trên lưng cũng đã nhuộm thành gam màu ấm.



Bàng Kiêu bật cười: “Nàng yên tâm, người giết được ta vẫn chưa ra đời đâu.”



Hắn vươn tay định vuốt ve mặt nàng, muốn gần gũi với nàng thêm chốc lát. Nhưng bởi ngại người nhiều mắt lắm, sau cùng chỉ đành vỗ lên đầu nàng âu yếm.



“Nghi tỷ nhi, ta đi nhé.”



Tần Nghi Ninh dịu dàng gật đầu, đôi ngươi bóng ánh nước chất chứa bao lưu luyến, nhìn hoài nhìn mãi khiến Bàng Kiêu chỉ hận không thể kéo luôn nàng lên lưng ngựa.



Bàng Kiêu cố bắt mình không được mở mắt nhìn nàng, hít thở sâu mấy hơi dằn xuống sự không nỡ, đoạn nhận lấy dây cương từ tay Hổ Tử, quay đầu cười với nàng một cái rồi huơ huơ roi ngựa.



“Đi!”



Hai người dắt ngựa ra khỏi sân viện. Chân mới qua ngưỡng cửa, người đã lên ngựa dứt mình rời xa.



Tần Nghi Ninh và Chung đại chưởng quỹ đứng yên tại chỗ dõi theo bóng lưng họ chìm nghỉm trong nắng chiều, mãi đến khi bụi đất tung mù yên ả trở lại, tràn vành mắt chỉ có đất cát bị nắng chiều mạ cho lớp vỏ vàng óng mới lưu luyến rời mắt.



Trong lòng Tần Nghi Ninh cất bao buồn bã, tâm trạng vốn thong dong vui vẻ bỗng như bị nhấn sâu vào nước lạnh, chỉ chừa mỗi vắng vẻ quạnh hiu.



Nhận ra vẻ mất mát của nàng, Chung đại chưởng quỹ lắc đầu lên tiếng: “Chủ nhân, để lão đưa người về nhé?”



Tần Nghi Ninh gật đầu: “Hẳn cũng tới giờ rồi.”



Lên xe ngựa, lặng lẽ bí mật trở về, Tần Nghi Ninh ngồi trong xe mà suy nghĩ hãy còn dừng mãi trên mỗi một hành động cử chỉ mới rồi của Bàng Kiêu.



Chung đại chưởng quỹ không có nỗi buồn ly biệt, chỉ mang nỗi hưng phấn vì biết đô thành đã được bảo vệ, vỗ tay nói: “Nếu là như thế, vậy về sau chúng ta không phải lo gì nữa rồi. Ta cũng có thể nói cho người ta không cần bỏ chạy gấp gáp thế nữa.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ tiếc chúng ta không thể truyền tin này ra cho bách tính được biết. Mà dẫu có nói, e họ cũng chẳng tin.”



“Nếu chủ nhân nói ra, chẳng những không ai tin mà còn sẽ bị phán cho tội danh phản quốc. Dù với chủ nhân hay cả gia tộc người, đây đều không phải chuyện tốt gì.”



“Đúng vậy, vậy nên lắm lúc cũng chẳng biết nên làm sao cho phải. Rõ ràng ta đã biết, thế mà lại không nói được. Còn bách tính, nên bán nhà chạy trốn thì vẫn phải bán nhà chạy trốn, chỉ khi trốn được, trong lòng họ mới được yên ổn.”



Chung đại chưởng quỹ cũng gật đầu, tâm trạng bất lực chẳng khác gì nàng.



Nghĩ ngợi một hồi, Chung đại chưởng quỹ lại hỏi: “Chủ nhân, chúng ta đã thu mua rất nhiều ruộng. Nay lại bán được nhiều nhà ở và cửa hàng, bạc đã kiếm đủ, có cần tiếp tục thu mua nữa không?”



Tần Nghi Ninh nghe xong chỉ im lặng, lâu sau mới nói: “Làm thế này, sao ta lại có cảm giác như mình lợi dụng mồ hôi xương máu của nhân dân, kiếm tiền nhờ nạn nước? Lúc trước mua ruộng đất của họ, vốn là muốn người dân có tiền chạy trốn. Dẫu lúc thu mua ruộng đất, ta chưa từng ép giá quá thấp, nhưng đến nay biết rõ sẽ không có chuyện tàn sát kinh thành, ta lại…”



“Chủ nhân.” Chung đại chưởng quỹ cười cắt ngang lời nàng, “Chủ nhân vốn tâm địa hiền lành, nhưng nếu người không mua, sợ đến cuối cùng một xu một cắc họ cũng không lấy được, chỉ có thể tay không lên đường. Hiện giờ họ đã quyết tâm muốn chạy trốn, nếu tương lai thật sự thành phá nước vong, ruộng đất vô chủ, chẳng phải sẽ để cho Hoàng đế Đại Chu được hời?”



Tần Nghi Ninh gật đầu, phải thừa nhận lời Chung đại chưởng quỹ là chính xác.



Chung đại chưởng quỹ lại tiếp: “Còn nữa, giờ chúng ta chỉ biết người Đại Chu sẽ không sát hại dân chúng trong thành, cũng không cướp bóc tài sản tiền bạc của dân chúng – nếu không Bàng tiểu Vương gia cũng sẽ không đổi thân phận để thu mua nhà ở đất đai. Nhưng suy cho cùng người vẫn là nữ nhi của “Trí Phan An”, tình hình Chiêu Vận Ti lại khá đặc biệt, khó nói Chu đế sẽ không trưng thu gia sản Tần gia. Người không thấy khi Bàng tiểu Vương gia thu mua những cửa hàng kia đều dùng một thân phận khác hay sao. Theo ta nghĩ, những sản nghiệp này, hẳn hắn sẽ không cho Hoàng đế Đại Chu được biết.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Ta hiểu rồi.” Tần Nghi Ninh thở dài, nói, “Giá cả đất ruộng quanh kinh thành giờ thế nào rồi?”



“Giá ruộng quanh kinh thành khi trước là mười lượng bạc một mẫu ruộng tốt, bây giờ bán hai lượng cũng chẳng có ai mua, lại càng không nói tới loại ruộng cấp bậc cực tốt ở Huy Châu gần đó, vốn giá lúc đầu là hai ba mươi lượng một mẫu, giờ thì năm lượng cũng không bán được.”



Tần Nghi Ninh cau mày nói: “Vậy Chung đại chưởng quỹ hãy thu mua hết đi, cố gắng để giá hợp lý một chút. Khu vực quanh kinh thành và Huy Châu lân cận thì cứ theo như lời ta nói khi trước, dùng hết số bạc có thể bỏ ra rồi tính tiếp, đổi hết bạc thành ruộng đất đi. Tương lai một khi những dân chúng này còn muốn trở lại, cho dù không còn là đất của họ thì làm tá điền cày thuê cũng có thể ấm no.”



“Đúng là như vậy, chủ nhân cũng đâu phải loại chủ đất xấu xa bóc lột tá điền. Theo ta thấy, những người ở Ninh Uyển hiện tại, tương lai có thể sắp vào ruộng đất và trang viên của người để làm việc.”



Tần Nghi Ninh cũng gật đầu, “Ít nhất cũng có thể cho họ được ấm no. Tuy lòng ta có áy náy, cảm thấy mình làm giàu nhờ họa nước nhưng âu cũng là chuyện không còn cách nào khác. Chỉ là, Đại chưởng quỹ nhớ hành động kín kẽ một chút. Bàng Chi Hi muốn mua cửa hàng, có thể tìm được chưởng quỹ đã đủ nói lên rằng chúng ta che giấu không đủ sâu. Chuyện ruộng đất, nhất định phải giữ thật kín, tốt nhất là khiến bất cứ ai cũng không tra được tới chúng ta.”



“Ai! Chủ nhân cứ yên tâm. Hôm nay ta đã để ý tới, cũng đã biết nên làm thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi