CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Khi Tần Nghi Ninh trở về phủ Hầu, cửa nhà không đóng chặt như thường ngày mà nửa hé nửa mở, tên trông cửa mặt mày ủ dột đứng dựa bên con sư tử đá, cái đầu chán nản cúi gằm như sắp cắm cả vào lồng ngực.



Mà bên cạnh hắn lại có hai gã mặc trang phục hộ vệ của Tào gia, một trái một phải canh giữ trước cổng, tựa như nơi này không phải Tần gia mà chính là Tào gia của hắn.



Trong lòng Tần Nghi Ninh bỗng giật mình, chỉ cảm thấy có điều không ổn, hàng mày căng thẳng nhíu chặt.



Người Tào gia lại ầm ĩ chuyện gì rồi?



Chung đại chưởng quỹ cũng đã nhận ra điều bất thường ở Tần gia, vội lệnh cho phu xe: “Đi thẳng, tạm thời đừng dừng lại.”



Phu xe là bề tôi trung thành của Chung đại chưởng quỹ, cũng có biết một hai về tranh chấp giữa Tần gia và Tào gia, thấy vậy thì không dám dừng lại, nhanh tay đổi hướng quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ. Mãi khi tới một nơi yên tĩnh mới dừng xe.



“Chủ nhân, có lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện, tạm thời người đừng vội trở về, cứ để người dưới đi xem thử tình hình ra sao đã.”



Ký Vân nói: “Cô nương, người đừng lo. Cô nương cứ chờ ở đây, ta sẽ lén trở về xem thử, sẽ không khiến ai chú ý, xong xuôi sẽ về báo người biết sau.”



“Ngươi phải cẩn thận đấy.” Tần Nghi Ninh bất an nắm tay Ký Vân, “An toàn của mình mới là quan trọng nhất. Hiện trong phủ không biết tình hình thế nào, nếu ngươi thấy đối phương người đông thế mạnh hoặc tình hình có gì không ổn thì không được mạo hiểm, cứ để từ từ tính cách khác.”



Ký Vân gật đầu, có vẻ khá xúc động. Trước nay Tần Nghi Ninh chưa từng vì đạt được mục đích mà không tiếc hy sinh tính mạng người bên cạnh. Nếu nói trước kia trong lòng nàng ta chỉ có một chủ nhân duy nhất là Bàng Kiêu, còn với Tần Nghi Ninh chỉ mang lòng kính nể, vậy thì nay đã thực sự coi nàng là nữ chủ nhân.



“Cô nương yên tâm, khinh công của ta không tệ, sẽ không giao chiến trực chiến với người ta, chỉ thám thính tin tức chắc hẳn không khó. Ta đi một lát sẽ về ngay.”



Sau khi cười trấn an Tần Nghi Ninh, Ký Vân nhảy xuống khỏi xe ngựa, thẳng hướng về phía phủ Hầu.



Lúc này sắc trời đã tối om tối mịt, cả con ngõ chìm sâu trong yên tĩnh, song Chung đại chưởng quỹ vẫn không cho phu xe thắp đèn. Trong xe ngựa chỉ một màn đen bao phủ, Băng Đường nắm lấy tay Tần Nghi Ninh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, người đừng lo, sẽ không sao đâu.”



“Ừ, không sao. Chúng ta cứ chờ một lát đã.”



Lời tuy nói thế, giọng điều cũng tạm coi như bình tĩnh, song tâm trạng Tần Nghi Ninh phút này lại không hề yên ổn.



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mới vừa, trong lòng nàng đã tự hư cấu ra vô vàn khả năng. Từ sau khi phụ thân bị Hoàng thượng trách mắng hạ lệnh đóng cửa suy ngẫm thì vẫn luôn ru rú trong nhà, từ chối hết thảy tân khách lui tới, chỉ biết lầm lũi đọc sách, câu cá, tựa hồ không còn là quan viên Đại Yên.



Tuy Tần Hòe Viễn không nói gì, song Tần Nghi Ninh thường xuyên bầu bạn bên cạnh lại rõ ràng một hai. Nỗi muộn phiền tích tụ trong lòng Tần Hòe Viễn, không ai có thể thấu hiểu hết được.



Ông tài học mưu kế đầy bụng, chỉ tiếc người tài không được trọng dụng. Nàng biết chứ, Tần Hòe Viễn vẫn luôn bị giằng xé giữa trung thành và hoài bão.



Nếu chỉ mong gia tộc hưng thịnh, chỉ mong thăng quan phát tài, ông đã có ngàn vạn cách thức để khiến địa vị mình vững chắc trên cao.



Nhưng hoài bão của Tần Hòe Viễn lại là thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Cái cỡ năng lực như hôn quân, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ để Tần Hòe Viễn thực hiện hoài bão được. Hôn quân chỉ biết coi quan viên tôi tớ như công cụ của mình, hòng khiến địa vị thống trị của mình thêm vững chắc, để có thể vênh vang thỏa sức hưởng thụ, dùng danh nghĩa quân vương để bóc lột con dân, chỉ biết hưởng thụ, gặp chuyện thì ngu ngốc quên hết đạo đức.



Ngay như hôm nay, để bảo vệ một vùng lãnh thổ, cũng để giữ lại thể diện cho mình, hôn quân lại mặc cho ba mươi lăm vạn đại quân đóng giữ ngoài thành chẳng chịu đoái hoài, mãi do dự cái chuyện lựa chọn nhân thủ nắm giữ ấn soái chấp chưởng trăm quân, thế mà lại còn sinh ý phục chức cho kẻ đã sớm biết chẳng tốt đẹp gì để liên lạc nhờ người Tác - ta hỗ trợ.



Người Tác - ta núi cao đường xa, đợi khi đám kỵ binh kia vượt núi băng đèo tấn công Đại Chu, chưa nói Đại Chu có thể một mình chống hai quân hay không, chỉ riêng Đại Yên e đã bị Bàng Chi Hi khống chế từ đời thuở nào.



Việc này khiến cho Tần Nghi Ninh, dẫu chỉ một nữ tử khuê các cũng cảm thấy đáng giận, nực cười hết sức.



Huống hồ là Tần Hòe Viễn.



Nàng có lòng tin, chuyện nàng có thể nghĩ tới, ắt phụ thân đã từng mang ra can gián Hoàng thượng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Nhưng kết quả lại là Tần Hòe Viễn bị phạt đóng cửa suy ngẫm.



Tần Nghi Ninh biết, đến nay Tần Hòe Viễn đã chẳng còn mấy hy vọng với hôn quân, thậm chí có thể là lòng đã nguội lạnh.



Một vị trung thần lòng dạ nguội lạnh, buông bỏ tranh đấu, chỉ mong ở nhà yên tĩnh câu cá, đọc sách, chờ sống chết với quốc gia, thậm chí đến chức quan cũng đã mặc kệ, trong tay lại chẳng thực quyền gì thì có thể gây khó khăn gì cho Tào gia?



Tần Nghi Ninh nghĩ đủ trăm điều, hàm răng bất giác nghiến chặt vành môi, mãi lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi nặng nhọc.



“Đúng là người hiền thì bị bắt nạt. Cha ta chỉ mong yên phận vườn nhà, tâm tư đã rõ ràng như thế mà kẻ địch vẫn chẳng chịu tin, lại càng chẳng thể thông cảm, chỉ biết nhân lúc chúng ta suy yếu để tới giậu đổ bìm leo. Thế nên suy nghĩ của ta luôn là, nếu có cách, nhất định phải khiến mình trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, nếu không thì chỉ có thể bị người ta đè ra chà đạp.”



“Chủ nhân nói phải.” Chung đại chưởng quỹ cũng gật đầu đồng tình, thở dài tiếp: “Chủ nhân chớ nên lo lắng quá. Danh vọng của Hầu gia vẫn còn, nghĩ ắt Tào gia sẽ không dám làm quá.”



Tạm thời Tần Nghi Ninh cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.



Nhưng suy cho cùng lòng dạ vẫn hừng hực khó yên, giữa tiết trời nóng nực oi ả mà lòng bàn tay vẫn túa đầy mồ hôi lạnh.



Không lâu sau, Ký Vân đã trở về.



“Cô nương, ta lặng lẽ lẻn vào phủ, phát hiện Tào Quốc trượng dẫn người nói chuyện với Hầu gia, Nhị lão gia trong thư phòng, còn nội viện thì vẫn không việc gì. Chỉ là chắc lão Thái Quân đang sợ lắm. Đại phu nhân, Nhị phu nhân vẫn luôn ở bên hầu hạ, khoảnh sân phía ngoài thư phòng ngoại viện bị vây kín tầng tầng lớp lớp, ta sợ kinh động bọn chúng nên không dám đến gần nghe thử, chỉ vội vàng về báo với cô nương. Nhưng theo ta thấy, tình hình trong phủ tạm không có gì đáng ngại, chắc hẳn Tào Quốc trượng tìm Hầu gia có chuyện gì.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.



Chỉ cần không phải Tào Quốc trượng dẫn người tới tịch biên gia sản là được. Nếu Tào Quốc trượng thật sự có can đảm làm thế, vậy đã nói rõ Hoàng thượng muốn ra tay với nhà họ.



“Chủ nhân, vậy giờ người phải làm sao?”



Tần Nghi Ninh đáp: “Giờ ta sẽ về phủ. Nếu có ai hỏi, cứ nói ta tới Ninh Uyển mấy ngày thăm những lưu dân bị bệnh. Chuyện này chưởng quỹ cứ nói ta đã lo liệu xong xuôi, tuyệt đối không được để lộ hành tung hôm nay của Bàng Chi Hi.”



“Vâng, chủ nhân yên tâm.”



Dặn dò Chung đại chưởng quỹ xong, Tần Nghi Ninh bèn dẫn Ký Vân và Băng Đường lên xe ngựa về phủ.



Đám hộ vệ Tào gia đứng ngoài cửa chỉ liếc nhìn Tần Nghi Ninh mấy lần, không hề tiến lên ngăn cản.



Tần Nghi Ninh vẫn làm như thường ngày, bước thẳng qua cổng lớn vào tới cổng trong.



Ngờ đâu vừa mới tới chỗ rẽ, đã nghe một chuỗi tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, một giọng nói trầm trầm lạnh giá vang lên: “… Dẫu sao chuyện của bộ Hộ cũng từng qua tay ngươi, tuy số năm đã lâu, nhưng ngươi đã có bản lĩnh tham ô, chẳng lẽ có thể chắc chắn sẽ không ai phát hiện? Tần Mông, ngươi đừng tưởng mình hành động kín kẽ qua được mắt trời. Lão phu đã tới đây hỏi ngươi, vậy chính là đã biết những chuyện tham ô do ngươi và nhị đệ ngươi gây ra! Mấy ngày nay, ngươi hãy nghĩ lại cho cẩn thận! Dù Hoàng thượng có đối với ngươi không tệ thì ngươi cũng không thể tính sai toán lệch, mắc thêm lỗi lầm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi