CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Tào Quốc trượng nói đúng lắm, hoàng ân như biển, chúng ta làm bề tôi đương nhiên phải cúc cung tận tụy, trung thành vì nước, quyết không thể làm ra chuyện hổ thẹn với Hoàng thượng. Hiện nay Quốc trượng thân mang trách nhiệm nặng nề, còn phải liên lạc với Tác - ta, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng.”



“Dù sao cũng là con người, sức lực có hạn, nhất là người đã tới tuổi tác như Tào Quốc trượng, đầu óc khó tránh nhiều lúc không minh mẫn. Ngài bận việc liên hệ với Tác - ta, thế mà còn có thể dành thời gian tới làm khách nhà ta, quả khiến người ta phải bội phục. Chẳng qua vẫn nên nhắc nhở ngài một câu, ngài cũng chớ nên tính toán sai lầm, để lầm giữa chuyện nào gấp rút, chuyện nào thong thả, phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng mới phải.”



Giọng Tần Hòe Viễn vẫn chẳng khác gì ngày thường, thong dong chẳng nhanh chẳng chậm, trầm ổn mà nho nhã, nghe kĩ còn như ngậm ý cười thản nhiên.



Song trong lời nói, mỗi câu mỗi chữ đều thọc sâu vào lòng Tào Quốc trượng, hành động dựa dẫm vào công chúa Tác - ta để lấy lòng Hoàng đế Đại Yên, lại nhân lúc danh vọng hồi phục mà tới dằn mặt Tần gia đã bị lôi ra châm biếm toàn bộ.



Tào Quốc trượng giận dữ, mặt đỏ tới mang tai, bước chân chợt khựng lại, quay đầu trừng Tần Hòe Viễn đầy tức tối, hàng râu cũng rung rung: “Được, được lắm! An Bình Hầu quả là có khí tiết. Chắc do cố nhạc phụ của An Bình Hầu đã chết nên giờ quên mất nên dùng thái độ nào để nói chuyện với nhạc phụ rồi đấy phỏng?”



Tần Hòe Viễn mỉm cười đáp: “Tào Quốc trượng nói đùa, ta còn tưởng ngài đã quên ta là con rể ngài rồi chứ.”



“Ngươi!” Tào Quốc trượng giận dữ chỉ thẳng ngón tay run run vào Tần Hòe Viễn, mãi lâu sau mới phất tay áo nói, “Ngươi cứ chờ đấy.”



“Quốc trượng chớ vội, ta sẽ chờ ngài, ở ngay đây.” Tần Hòe Viễn cười, ánh mắt lạnh nhạt không mảy may cảm xúc.



Tào Quốc trượng chỉ thấy như tất cả hào quang mới trở lại của mình, rơi vào đôi mắt như thấu hiểu tất cả kia của Tần Hòe Viễn thật chẳng khác cô mỹ nữ bị lột sạch xiêm áo, cái đẹp đẽ chẳng còn, có chăng chỉ có sự ô nhục.



Bấy giờ đám người đã bước lớn cổng lớn, Tào Quốc trượng cũng đã nhìn thấy Tần Nghi Ninh đang đứng trước cửa thùy hoa.



Vốn lão chẳng thèm để mắt tới nữ nhi Tần gia, song dáng vẻ khí phách yểu điệu của Tần Nghi Ninh thì quả chẳng khác gì Tần Hòe Viễn thuở thiếu thời, huống hồ oán hận giữa Tần Nghi Ninh và Hoàng hậu còn đã chất cao như núi.



Lần trước, Hoàng hậu muốn dùng xương thịt mỹ nhân để bảo lưu nhan sắc, không chỉ không ăn thịt được Tần Nghi Ninh mà còn giết chết hai phi tần trong cung.



Vốn Tào Quốc trượng không đồng tình với việc làm này của Hoàng hậu. Nhưng nữ nhi của mình thì vẫn phải yêu thương, cho dùng Hoàng hậu không đúng, Tào Quốc trượng cũng chẳng đời nào thừa nhận là Hoàng hậu sai, chỉ biết đổ tất cả tội lỗi cho Tần Nghi Ninh.



Nếu không phải do Tần Nghi Ninh chọc cho Hoàng hậu tức giận, sao Hoàng hậu có thể làm như thế?



Tào Quốc trượng chắp tay nhìn Tần Nghi Ninh, cười nói: “Hóa ra là Tần tứ tiểu thư, lúc trước suýt chút nữa tiểu thư đã thành cháu dâu của lão đấy.”



Tần Nghi Ninh đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại gay gắt của Tần Hòe Viễn và Tào Quốc trượng, giờ đương nhiên đã biết rõ lập trường của mình, chỉ do còn lễ nghĩa nên vẫn phải hành lễ thăm hỏi, đoạn cười nói:



“Tiểu nữ nào dám với cao. Tào gia gia phong thoải mãi, Tào công tử lại càng là kế thừa cái tinh túy được quý phủ truyền thụ, tiểu nữ tài sơ học thiển, vừa không can đảm lại chẳng ánh mắt, tự nhận không xứng với nhân phẩm cởi mở không theo khuôn phép của Tào công tử.”



Sắc mặt Tào Quốc trượng đã sầm sịt mây đen.



Tất nhiên lão biết chuyện Hoàng hậu muốn ban hôn cho Tần Nghi Ninh và cháu trai mình là Tào Thừa Quân ngay trước mặt Hoàng thượng khi trước.



Cũng chẳng biết Tào Thừa Quân kia nghĩ thế nào, ấy vậy còn dám chòng ghẹo Tần Nghi Ninh ngay trên diện, không chỉ là chòng ghẹo bằng lời nói mà còn táy máy tay chân. Chuyện này khiến Hoàng thượng rất tức giận, sau đó còn đặc biệt triệu lão vào cung răn dạy một phen, nói lão trị gia không nghiêm, cháu trai cũng không dạy dỗ tốt.



Giờ Tần Nghi Ninh nhắc tới chuyện này, quả đúng là vả bôm bốp vào mặt lão!



“Được, được, được lắm! Quả là hổ phụ không sinh khuyển nữ, rặt một nhà đều mồm mép như nhau.” Tào Quốc trượng cười gằn.



Tần Nghi Ninh cười đáp: “Đa tạ Tào Quốc trượng đã khen, tiểu nữ thật sự không dám nhận. So với Quốc trượng và Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ tự xấu hổ không bằng.”



Tào Quốc trượng giận dữ run tay, cảm thấy tranh đua miệng lưỡi với một tiểu cô nương thì thật mất mặt, cũng tự biết không nói lại đôi cha con “hồ ly” này, bèn dứt khoát phất tay áo đi thẳng.



Nói gì cũng vô dụng, bây giờ lão chỉ muốn giết sạch bọn chúng!



“Thứ cho không thể tiễn xa, Quốc trượng đi thong thả.” Tần Hòe Viễn cười hành lễ.



Tần Nghi Ninh cũng dẫn hạ nhân hành lễ theo.



Tào Quốc trượng nổi giận đùng đùng, bước đi rất nhanh, bóng lưng thoạt trông lại như đang hốt hoảng tháo chạy.



Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi người đã đi, hạ nhân cũng đã đóng cửa, bóng dáng Tào Quốc đã biến mất trong mắt, Tần Nghi Ninh mới phì cười.



Nhị lão gia quệt vội cái trán đầm đìa mồ hôi, lo lắng hỏi: “Chuyện này phải làm sao đây? Nghi tỷ nhi, con còn cười được? Vừa nãy nói thế chẳng phải đã hoàn toàn đắc tội người ta rồi sao.”



Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn đưa mắt nhìn nhau.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Nhị thúc đừng lo. Cho dùng chúng ta lấy lễ đối đãi người Tào gia, bọn họ vẫn sẽ chẳng bớt ức hiếp chúng ta hơn chút nào. Con đã nghe những lời họ vừa nói, ý tứ rõ là muốn đẩy chuyện bộ Hộ sang cho phụ thân con và nhị thúc?”



Nhị lão gia gật đầu đáp: “Tiền bạc của bộ Hộ đã thiếu hụt nhiều năm. Thật ra trên triều đình đã sớm có không ít kẻ lòng nghiêng dạ lệch, các quan viên bòn rút tiền từ bộ Hộ rất nhiều, đều viết giấy nợ bạc của bộ Hộ. Bộ Hộ hôm nay chỉ còn giấy nợ chứ chẳng có đồng bạc nào. Triều đình chiến tranh cần tiền, Hoàng thượng muốn tìm người tài giỏi cũng phải cần tiền, cứ thế tính ra, bạc sẽ chẳng đủ, Tào Quốc trượng liền muốn lợi dụng chuyện này để công kích chúng ta.”



“Lão đúng là giỏi tính toán, lợi dụng chuyện này để nói phụ thân làm việc vô dụng. Triều đình đang gặp lúc cần dùng bạc, đương nhiên Hoàng thượng sẽ để ý chuyện này. Nếu đẩy phụ thân ra chịu tội, e tình hình sẽ không hay.”



Tần Nghi Ninh lo lắng cau mày. Dáng vẻ rầu rĩ đem so với sự ngoa ngoắt khi dám chống đối trực diện với Tào Quốc trượng mới rồi cứ như hai người khác nhau.



Tần Hòe Viễn lắc đầu, “Cái này gọi là đóng cửa thì tai họa từ trên trời rơi xuống. Ta đã có lòng quy ẩn, an nhàn câu cá, chỉ chờ lúc sống chết với Hoàng thượng, thế mà vẫn có người chủ động tới tìm. Nhị đệ, đệ không cần lo lắng. Dẫu bây giờ ta có quỳ xuống cầu xin, bọn chúng cũng sẽ không nương tay. Hôm nay có hơi xúc động, đã nói không ít lời không nên nói, nhưng nói xong thì lại thấy thoải mái hơn không ít. Chỉ là đã liên lụy tới đệ, khiến đệ bị vạ lây.”



Nhị lão gia phất tay đáp: “Đại ca nói gì vậy. Cho dù không có chuyện này, chúng ta cũng vẫn là người một nhà, chuyện của huynh chính là chuyện của đệ. Nếu những kẻ kia đã có lòng hãm hại chúng ta, vậy có thế nào cũng vẫn tìm được cớ, thêm chuyện này cũng có là gì.”



Tần Hòe Viễn cười khổ, hoàn toàn không còn vẻ tinh thần sắc sảo như ở trước mặt Tào Quốc trượng vừa nãy.



Lúc này, đôi vai ông đã mệt mỏi buông thõng, chẳng còn gì vẻ sừng sững mạnh mẽ như núi như rồng khi xưa.



Ba người dẫn theo hạ nhân bước qua cửa thùy hoa, đi thẳng tới Từ Hiếu Viên, Tần Hòe Viễn mới thở dài: “Hoàng đế coi trọng lão như thế, đương nhiên lão phải nhân lúc này để hãm hại chúng ta. Hôm nay ta đã thất thế, theo như tính cách của Hoàng thượng, chỉ cần Tào Quốc trượng cho người một tia hy vọng, nói một câu rằng Tác - ta có thể giúp đỡ, dù có bắt Hoàng thượng lập tức hạ chỉ lấy mạng ta, người cũng tuyệt không do dự. Ta cũng thật là…”



Nhị lão gia nghe mà lòng chua xót, nước mắt đã chực trào.



Tần Hòe Viễn nhiều năm tận tụy vì nước, tổn trí hao tâm, một lòng một dạ lo lắng việc triều chính, ngờ đâu đến nay lại rơi vào bước đường này, chẳng những bị tước mất chức quan, bắt phải đóng cửa suy ngẫm mà còn thành hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!



Tần Nghi Ninh lo lắng nhìn Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia.



Nàng biết, người cả đời tận trung vì triều đình, đến bây giờ lại bị Tào Quốc trượng được Hoàng thượng dung túng chèn ép đến mức này, trong lòng phải vô cùng khổ sở. Chuyện thế này, không phải chỉ cần nói mấy câu là có thể khuyên được.



Tần Nghi Ninh chỉ đành cười bảo: “Phụ thân, Nhị thúc, hai người đừng lo, con thấy chuyện này chưa chắc đã không còn đường cứu. Dù sao hiện giờ Tào Quốc trượng cũng không có chứng cứ, không thể lên trước Hoàng thượng tố cáo phụ thân. Chỉ cần chưa tố cáo, vậy chúng ta vẫn còn thời gian, vẫn có thể từ từ nghĩ cách.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến người ta thấy mình như bông hướng dương đắm mình dưới ánh nắng, khiến người ta cảm thấy sức sống và hy vọng tràn trề.



Tần Hòe Viễn cười lắc đầu, không nói gì, bước vào cổng trong.



Loại chuyện này, lạnh ấm thế nào chỉ có thể tự mình mình biết. Tần Nghi Ninh biết có khuyên nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng, bèn đi theo xem tình hình của lão Thái Quân.



Bấy giờ các nữ quyến đã tụ tập cả trong phòng lão Thái Quân.



Thấy Tần Hòe Viễn trở về, Tần ma ma vội vàng chạy vào trong phòng, tự tay vén rèm cho Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia và Tần Nghi Ninh, Cát Tường thì đứng bên trong vén mành trúc.



Vào phòng, hạ nhân nhanh chóng buông mành sa, ngăn cách tất thảy côn trùng, muỗi có thể bay vào ở phía ngoài.



Thấy Tần Hòe Viễn, lão Thái Quân vội vàng ngồi dậy.



“Mông ca nhi, rốt cuộc Tào quốc trượng tới làm gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Ta thấy hôm nay nếu con không ngăn, chắc hắn đã dẫn người vào tịch biên tài sản luôn rồi.”



“Không đâu, không phải vẫn không có chuyện gì sao?” Tần Hòe Viễn ngồi xuống bên cạnh lão Thái Quân, “Mẫu thân đừng lo, không có chuyện gì lớn cả. Chỉ là hiện giờ chiến tranh nên cần bạc, bộ Hộ không lấy bạc ra được nên mới bới móc lại ít chuyện năm xưa khi con còn làm Thừa tướng, có lẽ đang tính đổ hết việc túng thiếu kia lên đầu con. Nhưng bọn chúng không có chứng cớ xác thực, tạm thời vẫn không sao.”



Tạm thời không sao?



Nghe những lời này, lão Thái Quân giận tới mặt mày xanh tái, hơi thở hổn hển.



Tần ma ma đứng bên lão Thái Quân vội vàng đỡ người nằm xuống, nhẹ giọng khuyên lơn, lại đút cho miếng nước, bấy giờ sắc mặt lão Thái Quân mới khá hơn chút ít.



“Đây không phải trời muốn diệt Tần gia ta sao? Mông ca nhi làm quan thanh liêm, sao có thể gây ra chuyện tham ô thế được! Cái này gọi là đã muốn gán tội, chẳng sợ không có lý do!”



Lời lão Thái Quân khiến các nữ quyến trong phòng đều không nén được hàng lệ.



Nhà họ giờ đã là cây đổ bầy khỉ tan. Từ khi Tần Hòe Viễn bị ép bỏ chức quan, người thường ngày qua lại thân thiết đã không còn liên hệ. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên chẳng ai tới quấy rầy ai. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn khiến ai đứng ra nói chuyện giúp Tần Hòe Viễn, chỉ sợ là khó càng thêm khó.



Thế nhưng, hiện Tào Quốc trượng đã trở lại vũ đài quyền lực, một tay thao túng triều đình, chẳng lẽ lại không nhân cơ hội trả thù?



Ai làm quan trong triều, người đó có quyền nói chuyện.



Còn Nhị lão gia bây giờ cao lắm chỉ làm một chức quan nhàn tản ở bộ Lễ, Tần Hòe Viễn thì lại chẳng chức chẳng tước gì.



Tần gia nhà họ, hiện chẳng còn ai có thể lên tiếng trên triều đình.



Nét mặt ai nấy đều chìm trong tuyệt vọng cùng cực.



Trong lúc mọi người cùng im lặng, lão Thái Quân và đám Tôn thị lặng lẽ rơi lệ, phía ngoài bỗng vang lên tiếng bẩm của Khải Thái.



“Hầu gia, Hầu gia!”



Tần Hòe Viễn đứng dậy, nhìn ra phía ngoài ra lớp mành mỏng.



Chỉ thấy Khải Thái đang đứng dưới hành lang, vẻ nóng nảy trên mặt hiển hiện rõ ràng dưới ánh đèn.



“Có chuyện gì?”



“Hầu gia, Thái tử điện hạ tới thăm, gặp mặt Tào Quốc trượng ngay ngoài cửa. Hai người họ có khắc khẩu, giờ đã bắt đầu mắng mỏ rồi, người mau ra xem thử đi!” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi