CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lúc này, lão Ngũ, người được bố trí ở lại trong thành tìm hiểu tin tức cũng trở về, thấp giọng báo cáo: “Trong thành quả thật có binh mã bị điều động, tuy nhiên bên đó còn cách nơi đây rất xa, chúng ta có ít nhất là thời gian tàn ba nén hương để hành động. Ngoài ra, hộ vệ và người hầu Tần gia mang đến không quá hai mươi người.”



“Ha! Hai mươi người thì ăn thua gì, với bản lĩnh của huynh đệ chúng ta, một nén nhanh là đủ để giải quyết xong bọn họ.”



Lão Đại thu hồi ấm nước, lau miệng, nói: “Hôm nay, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là giết con đàn bà kia, thứ nhì là tìm cách cứu ba thằng ngu kia. Sau khi thành công, chúng ta liền ẩn nấp trong thành, cùng đợi lúc binh mã Đại Chu chúng ta toàn thắng.”



Hiện giờ kinh đô bị bao vây, bọn họ muốn ra cũng không dễ dàng, đành phải ẩn náu trong thành chờ ngày Đại Chu thắng lợi, liền có thể tìm đến chỗ Hoàng thượng lĩnh thưởng.



Mọi người nghe vậy, đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, đều tự bịt mặt, rút đao ra, liền chạy lên đỉnh núi, nơi Tần gia chuẩn bị an táng người chết.



Lúc này, quan tài đều đã được đặt xuống phần mộ đào sẵn.



Tần Hòe Viễn cùng tất cả người nhà đốt tiền giấy, những người theo hỗ trợ đều thốt ra những tiếng than đau buồn.



Tần Nghi Ninh quỳ phía sau Ký Vân, Mục Tĩnh Hồ thì ngồi xổm bên cạnh, chú y động tĩnh bốn phía xung quanh.



Tần Hòe Viễn dẫn đầu đốt giấy, đọc điếu văn, rồi liền sai người đẩy ba thích khách kia ra, dao nhỏ để lăng trì đã được chuẩn bị sẵn.



“Hôm nay, chúng ta dùng máu thịt của ba tên này để tế vong hồn những người đã khuất!”



Vứt dứt tiếng, tiếng khóc đã vang lên chấn động một vùng rừng núi.



Lại có người phụ trách hành hình buộc ba thích khách vào cột gỗ thành hình chữ “Đại” (大). Dao nhỏ để lóc thịt cũng đã được chuẩn bị sẵn.



Ba thích khách vốn đã chịu cực hình, lúc này thân thể đã đầy thương tích, những gì có thể khai ra đều đã khai sạch, không ngờ mình đã khai tất cả, bây giờ lại sắp phải chịu đựng nỗi khổ lăng trì như một con vật. Ba người sợ đến mức mặt không còn chút máu, một người trong số đó còn run cầm cập xin tha.



Nghe lời cầu xin tha thứ của bọn họ, Tần Nghi Ninh cảm thấy vô cùng mỉa mai.



Nàng đứng lên, cười nhạt nhìn bọn họ: “Cầu xin tha thứ? Bây giờ các ngươi biết sợ chết rồi, sao lúc giết người nhà của ta, các ngươi không nghĩ tới bọn họ có sọ không? Ngay cả đường đệ mới mười một tuổi của ta, các ngươi cũng không tha! Ngay cả hai muội muội của ta, các ngươi cũng không tha! Các ngươi đã mất sạch nhân tính từ lâu rồi, hoàn toàn không đáng sống sót! Muốn ta buông tha các ngươi ư? Không có khả năng! Hành hình!”



“Dạ!” Ba hán tử cầm dao đưa tới thân thể ba người kia, cắt xuống.



Đỉnh núi là một bãi đất trống bằng phẳng, bốn phía đi xuống một đoạn đường mới là cánh rừng và đường mòn quanh co.



Lúc này, mọi người do Tần gia đưa tới đều vây quanh hiện trường lăng trì, không chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh.



Ba mươi mấy thích khách nghe tiếng kêu la thảm thiết của người bị lăng trì, đều hơi sốt ruột.



Lão Đại ra lệnh một tiếng, mọi người liền lao ra, xông tới trước chém giết.



Ba mươi tên này nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, hơn nữa võ công cũng không kém, trong lúc nhất thời, khí thế giống như mãnh hổ xuống núi.



Mà phía bên này, Tần Nghi Ninh đã cùng phụ thân và hai vị thúc thúc và hai vị ca ca tụ lại một chỗ, có hộ viện vây họ vào giữa.



Lão Đại cười gằn, nói: “Tần Tứ, ngươi còn không ra nhận lấy cái chết? Lúc đầu nếu ngươi chịu ra nhận lấy cái chết thì nhà của ngươi đã không bị chết nhiều người như vậy. Sao, hôm nay ngươi vẫn tiếp tục sợ chết ư? Ngươi cũng không sợ những người đó tới âm phủ rồi sẽ bất mãn, tới bắt ngươi sao?!”



Tần Nghi Ninh không chút sợ hãi: “Hôm nay ai chết, ai sống vẫn còn chưa biết!”



Nàng vừa dứt lời, đột nhiên ba mươi mấy quan tài đặt trên núi đều bị mở ra, từ bên trong lập tức nhảy ra ba mươi mấy mật thám mặt nạ bạc mặc đồ đen.



Người dẫn đầu có vóc người không cao, trang phục màu đen không che giấu được đường cong gợi cảm của nàng, thanh đao sắc bén trong tay vung lên, người ở phía sau nàng được huấn luyện kỹ càng xung phong liều chết mà lên, mặc dù không lên tiếng, nhưng khí thế nghiêm nghị, sát ý tràn ngập.



Cùng lúc đó, đột nhiên bốn phía xung quanh đỉnh núi, lửa hừng hực bùng phát, vây quanh khoảnh đất trống trên đỉnh núi. Trong lúc nhất thời, khói đen ngùn ngụt bay thẳng lên không trung, tất cả mọi người bị nhốt trong vòng vây của lửa.



Ba mươi mấy thích khách kia quá sợ hãi, chưa nói tới nhân số và võ nghệ của bọn họ và mật thám mặt nạ bạc đều tương xứng, đối phương còn có những người khác được bố trí chưa tiến lên.



Bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa lui. Thế nhưng chỉ có thể lui ra phía sau đến một mức nhất định, phía sau cũng là biển lửa.



Được bảo vệ trong đám người, Tần Nghi Ninh mỉm cười giễu cợt.



“Thế nào? Phía sau có truy binh, phía trước có biển lửa, các ngươi thấy tư vị ra sao?”



Tình cảnh của đám thích khách hôm nay có khác gì so với tình cảnh của người Tân gia ngày hôm đó.



“Đồ đàn bà đàng điếm! Hôm nay ông đây có chết, cũng phải kéo theo ngươi làm đệm thịt!”



Lão Đại phẫn nộ vung đại đao, nào ngờ còn chưa kịp động thủ, đã bị một cục đá bắn trúng huyệt Thái Dương, lúc này hộc ra một búng máu tươi, trợn trắng mắt ngã xuống.



Chiêu thức ấy thật sự khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.



Nhất là Tào Vũ Tình mang mặt nạ bạc đứng bên cạnh Tần Hòe Viễn.



Tần Nghi Ninh cũng kinh ngạc nhìn về phía Mục Tĩnh Hồ.



Mục Tĩnh Hồ vỗ vỗ tay phủi bụi, có phần ngượng ngùng nhìn Tần Nghi Ninh giải thích: “Gã chửi như vậy bậy quá!” Vợ của bằng hữu bị người khác mắng chửi, trong lòng hắn rất khó chịu. Hắn nghĩ, nếu tên hồ ly kia ở chỗ này, sợ là người kia sẽ chết thảm hơn, bởi vậy, hắn không do dự động thủ.



Tần Nghi Ninh phục hồi tinh thần lại, nhìn Mục Tĩnh Hồ mỉm cười.



Thích khách chấn động trước chiêu thức của Mục Tĩnh Hồ, lại bị áp bách mạnh mẽ bởi mật thám mặt nạ bạc, rốt cuộc dần dần bị đánh bại, mà lui cũng không lui được, cả đám đều bị bắt giữ.



Thoáng cái, thế lửa cũng vừa vặn yếu đi.



Lúc này đám thích khách mới phát hiện, bốn phía đỉnh núi đã được đào sẵn một vòng cách ly. Ngọn lửa kia chỉ bao vây bọn họ chứ không cháy lan cả ngọn núi. Chỉ tiếc là lúc lên núi, bọn họ không phát hiện sự khác thường chung quanh.



Mật thám mặt nạ bạc làm trật khớp hàm của những thích khách kia, rồi giao cho Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn sai người trói những người này lại, cả ba tên thích khách ban đầu dự định lăng trì.



Việc của Tào Vũ Tình đã kết thúc, nàng yên lặng chắp tay hành lễ với Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn cảm kích nhìn nàng mỉm cười, cũng chắp tay hoàn lễ.



Tào Vũ Tình thấy vậy, mặt nóng lên, vội vã cúi đầu tránh khuôn mặt tươi cười của ông rồi dẫn thủ hạ xếp thành hàng đứng ở một bên.



Tam lão gia nhìn đám thích khách bị trói gô như đòn bánh tét, bỗng vừa khóc vừa cười: “Thống khoái! Thực sự là thống khoái!”



Thấy Tam lão gia như vậy, Tần Hòe Viễn đưa tay ôm vai ông ta, thấp giọng nói bên tai ông ta: “Tam đệ, đừng nóng vội, bọn chúng không sống được đâu.”



“Dạ. Đại ca, đệ tin huynh.” Tam lão gia vuốt mặt.



Tuy rằng hận không thể lập tức giết những người kia, nhưng bọn Tần Hòe Viễn cũng muốn lấy đại cục làm trọng, không thể phá hủy kế hoạch.



Đoàn người liền trước sau áp giải đám thích khách, trùng trùng điệp điệp xuống núi, đi tới trong thành.



Tần Hòe Viễn dặn bảo Khải Thái: “Bảo người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi chúng ta dẫn theo đoàn người đi dạo phố.”



“Dạ.” Khải Thái gật đầu, ra roi thúc ngựa đi chuẩn bị.



Hắn không tin rằng, dân chúng đã sớm giận dữ vì bị kích động, cũng như dân chạy nạn chịu ân huệ lớn lao của Tần Nghi Ninh, khi biết Tần gia xưa nay trung thành vì dân suýt nữa đã bị diệt môn, mà những kẻ gây ra diệt môn kia đã bị bắt, thì dân chúng sẽ không sôi sục lên.



Nỗi ám ảnh bị mất nước đã bao trùm lên tâm lý dân chúng Đại Yên đã quá lâu, khi hòa đàm thành công, rồi sau đó Chu đế xé bỏ hòa đàm, sự phẫn hận của dân chúng đối với Chu đế đã lên tới một cấp độ mới.



Hôm nay, những kẻ phá hỏng hòa đàm kia bị dẫn đi diễu phố, hậu quả như thế nào có thể tưởng tượng được.



Hoàng đế không cho lăng trì, được rồi, bọn họ sẽ không lăng trì.



Thế nhưng, khi tình cảm quần chúng bị kích động, đám thích khách bị dân chúng giết chết, thì Hoàng đế có thể giáng tội cho Tần gia được chăng?



Đây chính là mục đích mà Tần Hòe Viễn muốn đạt được.



Đoàn người trùng trùng điệp điệp trở về.



Tần Nghi Ninh vén rèm cửa nhìn đám thích khách bị xô đẩy như súc vật ở phía sau, lúc này trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu, dường như tảng đá đè nặng trên ngực mấy ngày nay đã rơi xuống.



Tâm trạng người nhà của nàng cũng giống như vậy. Tam lão gia và Nhị lão gia ngồi chung một xe, dọc đường thấp giọng bàn bạc việc tổ chức đưa tang thật sự như thế nào.



Tần Vũ nhớ tới người vợ đã mất, cúi đầu khóc một hồi, Tần Hàn ở bên cạnh lặng lẽ an ủi.



Ngay khi đoàn người tới cửa thành, lại phát hiện rất đông người tụ tập trước cửa thành, một vùng hỗn loạn, trong đó có binh sĩ, cũng có dân thường, đoàn người của họ hoàn toàn không qua được.



Tần Hòe Viễn cảm thấy kỳ lạ, vội sai người đi thăm dò.



Kết quả là khi biết được tin tức, tất cả mọi người đều sợ ngây người.



“Ngươi nói cái gì? Ninh Vương dẫn theo một vạn người vào thành rồi!”

Vietwriter.vn

“Bẩm Hầu gia, đúng vậy! Ninh Vương vừa nhận được binh phù đã gọi một nghìn hỏa súng binh của Thần Cơ doanh, kỵ binh Tam thiên doanh, cùng với sáu nghìn người của Ngũ quân doanh, vừa đủ một vạn người ngựa xông vào thành, bao vây Hoàng cung. Bản thân Ninh Vương dẫn người xông thẳng vào Hoàng cung, nói yêu hậu làm loạn đất nước, lần này phải tiến hành thanh quân trắc (thanh trừng, tiêu diệt những người xấu bên cạnh vua)!”



Tần Hòe Viễn ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.



Ông không sao ngờ được, điều Ninh Vương làm trước tiên sau khi nắm được binh quyền là làm phản!



Tào Vũ Tình và mật thám mặt nạ bạc ở bên cạnh nghe vậy cũng không quan tâm tới bên này nữa, đều chạy về hướng Hoàng cung.



Mà đám thích khách bị cột thành một xâu do Tần Hòe Viễn đưa về liền thu hút sự chú ý của dân chúng xung quanh.



Tần Nghi Ninh thấp giọng dặn bảo Ký Vân. Ký Vân lập tức đi đầu, nhặt lấy một tảng đá ném về phía đám thích khách, hét lớn: “Đây là thích khách của Chu triều! Đánh chết bọn họ!”



Dân chúng nghe vậy, tình cảm quần chúng bị kích động, đều cầm tảng đá, mảnh gỗ, rau quả hư thối ra sức ném về phía đám thích khách.



Tần Nghi Ninh thì cùng Tần Hòe Viễn, hai vị thúc thúc và hai anh họ dẫn theo thủ hạ lui qua một bên, lẳng lặng thưởng thức cảnh các thích khách bị dân chúng đánh chết tươi.



Tần Nghi Ninh nói: “Vụ này xem ra Hoàng thượng không thể giáng tội rồi.”



“Đúng vậy, thực sự là thống khoái!” Tần Hàn không nhịn được, xắn tay áo xông ra ngoài, cũng bắt chước dân chúng nhặt một cây gậy gỗ ra sức giáng xuống.



Tần Vũ cũng làm theo, đôi mắt đỏ ngầu xông tới.



Tần Hòe Viễn cau mày, có thể đoán được chuyện bên phía Ninh Vương.



“Phụ thân lo lắng cho trong cung?” Tần Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hòe Viễn, buồn bã nói: “Nếu con là phụ thân, lúc này sẽ vì cấp hỏa công tâm mà ngã xuống đất, sau đó âm thầm sai người đuổi theo giết người của Tào gia.”



Ở một bên của Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Tam lão gia đều đột nhiên nhìn về phía Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cười lạnh nói: “Ninh Vương làm trong sạch những người bên cạnh vua, giết yêu hậu, Tào gia đồng thời bị dân chúng phẫn nộ xông vào phá tan, điều này không phải rất bình thường sao.”



Tần Hòe Viễn gật đầu, đột nhiên mắt nhắm lại, ngã lên người Nhị lão gia, thấp giọng nói: “Được rồi, ta đã té xỉu rồi. Mau đưa ta về nhà.”



Nhị lão gia và Tam lão gia liếc nhìn nhau, lúc này gọi Tần Hòe Viễn lên xe, ngồi chen chúc đi vào thành.



Mà Mục Tĩnh Hồ ngẩn người vì chấn động bởi phản ứng của Tần Nghi Ninh.



Hắn cảm thấy, hình như mình gặp một con hồ ly mẹ…



Quả thật không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi