CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong lúc theo Hoàng hậu bước lên thềm son, nhân lúc mọi người không chú ý, Tần Nghi Ninh liếc nhìn Thu Lộ rất nhanh.



Ban đầu Thu Lộ hơi ngẩn người, rồi liền hiểu ý dừng bước, âm thầm lui ra phía sau. Khi mọi người vào chính điện, nàng liền xoay người rảo bước đi về phía cửa thùy hoa, tìm bốn viên “Quyền sư” được Tần Hòe Viễn bố trí trước đó.



Bên này, Tần Nghi Ninh đích thân bưng trà tới cho Lý Nghiên Nghiên, cười nói: “Ở đây chỉ có một chít chè xuân Long Tĩnh, không thể so sánh với trà búp Minh Tiền (trà ngon hái trước tiết Thanh Minh), mong nương nương không để bụng.”



Lý Nghiên Nghiên nhận lấy chén trà sứ trắng đơn sơ, tiện tay đặt trên bàn vuông bên tầm tay, ngón tay của bàn tay phải đeo bảo vệ bằng vàng vân vê nắp che của chén trà ngắm nghía, đôi mắt tràn ngập thù địch và soi mói dán trên người Tần Nghi Ninh.



“Xem ra ngươi ở chỗ này cũng không tệ? Không phải là tu hành cầu phúc cho đất nước sao? Sao không chuyên tâm tu hành, còn có tâm tư quan tâm đây là trà búp Minh Tiền hay là chè xuân?”



Vẻ mặt tươi cười của Tần Nghi Ninh chuyển thành lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: “Tuy là tu hành, thì cũng phải sống, nếu dùng trà cũng ảnh hưởng tới việc tu hành, thì e rằng người nước ngoài đã cấm trà từ lâu rồi. Lẽ nào Hoàng hậu nương nương nghĩ, người tu hành không nên phẩm trà?”



“Miệng lưỡi khéo léo tráo trở như lưỡi rắn!” Hoàng hậu khẽ buông nắp chén trà, nắp chén trà vang lên một tiếng “Đinh” giòn tan rơi lên miệng chén trà, nước trà bắn ra mấy giọt trên mu bàn tay Hoàng hậu .



“Trà quá nóng rồi, bản cung không phải là tiên cơ thần cốt như Huyền Tố chân nhân, bản cung không bảo vệ được vận mệnh quốc gia, đương nhiên cũng không có bản lĩnh bảo vệ bản thân, không giống như ngươi dùng trà nóng bỏng như vậy.”



Ánh mắt Tần Nghi Ninh dần trở nên lạnh lẽo.



Độ nóng của chén trà kia hoàn toàn vừa đủ để uống.



Xem ra Hoàng hậu thật sự căm thù nàng đến tận xương tủy.



Tần Nghi Ninh vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như cũ, nhưng thu hồi thái độ vô cùng kính cẩn lúc đầu.



Nàng nhìn ra được, cho dù mình nhượng bộ, ấn tượng của Hoàng hậu đối với nàng cũng không thay đổi, vậy thì nàng cũng không cần phải tiếp tục tỏ ra yếu thế.



Nàng không phải là trái hồng mềm để mặc cho người vo tròn bóp méo, nàng là con gái của Tần gia, chứ không phải là nô tỳ để người ta coi thường.



“Hoàng hậu nương nương giáo huấn rất đúng.” Giọng Tần Nghi Ninh dịu dàng, nhưng lời lẽ lại tràn ngập ý tứ trào phúng: “Thần nữ không rành trà đạo, không ngờ pha trà lại không uống được. Xem ra, người có thân phận thế nào thì nên làm việc đúng với thân phận của mình, việc pha trà nên giao cho tỳ nữ đi làm.” Quay đầu lại, nàng bảo Ký Vân: “Đi pha trà khác cho nương nương.”



Ký Vân mỉm cười vâng theo, liền đi pha trà.



Mặt mày Lý Nghiên Nghiên đanh lại.



Có ý gì? Tần Nghi Ninh mắng nàng ta không biết điều, hay là mắng nàng ta đức không xứng vị?



Mặt Lý Nghiên Nghiên liền lạnh như băng.



Tại sao Tần Nghi Ninh dám cả gan ngông cuồng như vậy? Còn không phải do Hoàng thượng sủng ái mà ra sao!



“Chẳng qua bản cung chỉ nói một câu trà quá nóng, ngươi liền dám không hầu hạ nữa rồi? Xem ra không những ngươi không rành trà đạo, mà ngay cả phép tắc cũng đã quên rồi!”



“Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, theo nô tỳ thấy, thời gian Huyền Tố chân nhân về nhà không lâu, còn chưa kịp học được phép tắc.” Đại thái giám Lưu Bảo cười nói: “Lúc trước bên ngoài còn lưu truyền lời đồn Huyền Tố chân nhân và Bàng tiểu Vương gia của Đại Chu là một đôi, trước mặt công chúng, Bàng tiểu Vương gia kia còn gọi mẫu thân của Huyền Tố chân nhân là nhạc mẫu, còn tặng một khu vườn rộng lớn và quý giá như vậy mà! Nếu thật sự là một nữ tử biết phép tắc, lại có thể nhận lấy một khu vườn lớn như vậy do đàn ông tặng cho sao?”



“Đúng vậy, cũng chỉ là dung mạo trông đẹp mắt mà thôi.” Lý ma ma cười lạnh nói: “Người ta đã không phải là tiểu thư khuê các chân chính sinh trưởng bên cạnh cha mẹ, nương nương còn có thể yêu cầu nàng ta có nền tảng gì kia chứ?”



Nghe vậy, Lý Nghiên Nghiên phì cười, hiếu kỳ hỏi: “Hôm nay ngươi có còn liên lạc với Trung Thuận Thân Vương không?”



Tần Nghi Ninh biết rõ nàng ta cố ý hỏi câu này, rõ ràng là muốn nhân cơ hội châm biếm, đâm chọc vào lòng mình mà thôi. Ngay cả trước đây hai người có tốt đến mức nào, bây giờ nếu còn liên lạc, thì cũng là thông đồng với địch, phản quốc rồi, huống chi Tần Nghi Ninh đã bị ép tu hành, tuy là hỏa cư có thể thành hôn, nhưng nữ tử liên lạc với nam nhân thì dù sao cũng không không tốt.



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Xem ra Hoàng hậu nương nương hôm nay đến là có ý đi dạo đại điện. Chỉ có điều, thần nữ mới cầu phúc hỏi ý trời, tốn nhiều sức lực, hiện giờ trong người không khỏe, sợ là không thể cùng đi với nương nương, xin nương nương cứ tự nhiên.”



Dứt lời, Tần Nghi Ninh hành lễ với Lý Nghiên Nghiên rồi liền đi nhanh lên lầu.



Ký Vân cũng buông khay, theo sát phía sau nàng.



Rốt cuộc Lý Nghiên Nghiên không thể kiềm chế được nữa, vỗ án dựng lên: “Tần Nghi Ninh, ngươi đứng lại cho bản cung!”



Tần Nghi Ninh dừng chân lại, cũng không quay đầu lại: “Nương nương còn có gì phân phó?”



“Ngươi ngông cuồng như vậy, chẳng phải là vì có Hoàng thượng làm chỗ dựa sao? Ngươi tu hành ở chỗ này, con không quên giở trò quyến rũ Hoàng thượng, ngươi không sợ trời phạt sao?”



Tần Nghi Ninh quay đầu lại bình tĩnh nhìn Lý Nghiên Nghiên.



Trước ánh mắt lạnh như băng của nàng, Lý Nghiên Nghiên không tự kiềm chế được, sững người.



“Dù thế nào thì Hoàng hậu nương nương cũng là tiểu thư khuê các, trong lòng ngài hiểu rõ tất cả, sao lại cứ phải nhọc lòng làm cho sự tình trở nên khó coi như vậy, hạ thấp thân phận Hoàng hậu của mình.”



Một câu nói hờ hững của nàng, đối với Lý Nghiên Nghiên lại như núi lớn đè ép trên đầu.



Trong lòng nàng quả thật hiểu rõ, đây là Hoàng thượng đơn phương yêu thích Tần Nghi Ninh, chứ nếu như trước kia Tần Nghi Ninh muốn làm Hoàng hậu thì hôm nay đã không có chuyện này rồi.



Thế nhưng mắt thấy chồng mình cứ nhớ mãi không quên đối với Tần Nghi Ninh, làm sao Lý Nghiên Nghiên có thể cam tâm? Hoàng thượng sủng hạnh Cố Thường thì không có gì đáng trách, vì dù sao Cố Thường cũng là phi tử của Hoàng thượng, coi như là một người thiếp.



Nhưng Tần Nghi Ninh là cái gì? Nói toạc ra, cùng lắm chỉ là một ngoại thất!



Với tư cách là chính thất, nàng ta có thể cho phép chồng mình ngủ với tiểu thiếp, nhưng không thể cho phép chồng mình nuôi ngoại thất!



“Chẳng phải ngươi nói, bản cung không nên hạ thấp thân phận Hoàng hậu sao?” Lý Nghiên Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đâu, Tần thị xúc phạm bản cung, mang tội phạm thượng, bắt nàng ta lại cho bản cung!”



“Dạ!” Có mấy người có võ công trong số tiểu nội thị do Hoàng hậu dẫn đến, xông tới định bắt Tần Nghi Ninh.



Ký Vân lập tức che trước mặt Tần Nghi Ninh, vung tay đẩy tiểu nội thị ra, quát lớn: “Đây là nơi thanh tu do Hoàng thượng ban cho, nếu Hoàng hậu nương nương muốn làm gì, xin hãy cân nhắc.”



Trong lúc nóng giận, Lý Nghiên Nghiên ghét nhất là có người dùng thân phận của Hoàng thượng để áp chế mình.



Nghe Ký Vân nói vậy, Lý Nghiên Nghiên đã không sợ, mà còn thêm điên cuồng ghen ghét.

Nguồn : Vietwriter.vn

“Tốt lắm, ngươi dám dung túng tỳ nữ bên người mình công nhiên giáo huấn bản cung! Người đâu, bắt bọn họ lại cho bản cung!”



Hoàng hậu vừa dứt lời, thị vệ do nàng ta dẫn đến đang ở ngoài cửa liền muốn xông tới, lại bị “Quyền sư” do Thu Lộ gợi tới và ngự tiền thị vệ vốn phụng chỉ canh giữ nơi này ngăn lại.



Hai nhóm thị vệ giương cung bạt kiếm giằng co qua lại.



Trong điện, Ký Vân chắn trước người Tần Nghi Ninh, không chịu nhượng bộ trước Hoàng hậu .



Tần Nghi Ninh lạnh lùng nói: “Thật không ngờ, hoàng gia lại ức hiếp kẻ yếu như thế nào! Hôm nay Hoàng hậu nương nương muốn gán tội bắt ta, rốt cuộc là vì thù riêng, hay là Lý gia có ý phản quốc?”



“Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Nghiên Nghiên nóng nảy, cái mũ này quá lớn, Lý gia nhà nàng sao gánh nổi!



“Nếu Lý gia không có ý phản quốc, vì sao hôm nay Hoàng hậu nương nương lại cứ hành động như thể muốn băm vằm ta thành trăm mảnh? Chẳng lẽ nương nương đã quên ta đến đây là để tu hành? Nương nương làm hại ta, chẳng lẽ không quan tâm đến vận mệnh quốc gia sao?”



Trong lúc nhất thời, Lý Nghiên Nghiên giật mình, tâm trí vốn bị sự đố kỵ kích động không sao bình tĩnh, lúc này liền rốt cuộc tỉnh táo lại.



Thấy nàng ta ngây ra như phỗng, Tần Nghi Ninh cười nhạt một tiếng: “Hoàng hậu nương nương, đầu óc là một thứ tốt, lần sau hãy nhớ mang nó theo.” Nói xong, nàng không thềm để ý tới Lý Nghiên Nghiên, liền xoay người đi lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi