Lý Nghiên Nghiên nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh, hận đến mức nghiến chặt răng, thiếu chút nữa nghiến vỡ cả hàm răng.
Nàng ta thật sự hận không thể gọi người lôi Tần Nghi Ninh ra ngoài, dùng gậy đánh chết!
Thế nhưng cái mũ “Lý gia phản quốc” đã chụp xuống, khiến nàng ta bị ép không thở nổi, hoàn toàn không dám động vào lông chân Tần Nghi Ninh, bằng không nàng ta sẽ biến thành tội nhân làm hại vận mệnh quốc gia.
“Bởi vậy cho nên, bây giờ ngươi đối nghịch với bản cung, cũng là Tần gia đối nghịch với Lý gia ta?” Lý Nghiên Nghiên đuổi theo mấy bước, ngửa đầu nhìn Tần Nghi Ninh trên thang lầu, muốn dùng chính cách nói của Tần Nghi Ninh để đập lại nàng.
Tần Nghi Ninh vẫn không dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Chẳng lẽ hôm nay không phải nương nương tìm đến cửa của thần nữ sinh sự hay sao?” Nàng đã lên tầng hai, tiện tay đóng cửa lưới lại.
Mặt Lý Nghiên Nghiên đỏ bừng, không biết là tức giận hay là hổ thẹn.
Lý ma ma giận dữ, vừa xông lên lầu, vừa chửi ầm lên: “Trên đời này còn có loại phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ như vậy! Trong lúc tu hành còn không quên mê hoặc Hoàng thượng, được sủng ái mà cũng bất kính với Hoàng hậu như thế! Yêu nhân bực nay, nếu giữ lại trên đời, chẳng phải là làm liên lụy đến nếp sống khuê trung!”
Ký Vân nghe vậy, trán nổi gân xanh, đứng chắn phía trước cầu thang, đẩy Lý ma ma đang xông tới lui về phía sau hai bước.
“Miệng vị ma ma này giữ cho sạch sẽ một chút, con mắt nào của bà nhìn thấy chân nhân nhà ta làm vợ nhỏ của người khác vậy? Chân nhân nhà ta xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các chân chính, hơn nữa phụng chỉ đến đây tu hành. Vị ma ma này mắng chửi chân nhân nhà ta như vậy, chẳng lẽ là nghi ngờ nhận định của Thiên Cơ Tử, nghi ngờ phán đoán của Hoàng thượng?”
“Đúng là chủ tử lưỡi như lưỡi rắn, nuôi chó tiếng sủa cũng khác chó thường!” Nhằm vào mặt Ký Vân, Lý ma ma phun nước bọt.
Ký Vân có võ công, sao có thể bị một bà già phun trúng? Nàng lắc mình né tránh, tức giận nói: “Chân nhân nhà chúng ta vừa lập đàn hỏi trời đưa tới điềm lành, vì giang sơn Đại Yên này, cũng vì thiên hạ hoàng gia, không ngờ Hoàng hậu nương nương rốt cuộc có mới nới cũ, kéo tới cửa ức hiếp người! Đây là ý của Hoàng hậu nương nương, hay là ý của Hoàng thượng!”
“Ngươi là cái thá gì! Còn chưa tới lượt ngươi chất vấn bản cung!” Lý Nghiên Nghiên vung tay tát tới, nàng không phạt được chủ tử, lẽ nào cũng không phạt được tỳ nữ?
Vốn là Ký Vân có thể dễ dàng né tránh, nhưng nhất thời một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, liền nghiêng người đưa mặt tới, chịu một cái tát, nhưng tránh được hai miếng giáp bảo vệ bằng vàng trên tay Hoàng hậu, không bị cào rách mặt.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, âm thanh cái tát vang vọng trong ngôi điện trống trải.
Cửa trên lầu bị đẩy ra, Tần Nghi Ninh vội vàng bước nhanh xuống lầu, kéo Ký Vân ra sau lưng mình, đứng đối diện với Lý Nghiên Nghiên: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay ngài tới chỗ của thần nữ, là xét nhà, tịch biên sao?”
Trước cái nhìn khiếp người của Tần Nghi Ninh, Lý Nghiên Nghiên lại có phần không dám nhìn thẳng, chỉ có điều vì tôn nghiêm của một Hoàng hậu và sự ghen ghét tràn ngập trong lòng mà cố chấp giữ vững, gân cổ lên nói: “Bản cung thân là quốc mẫu, đương nhiên cần phải lập nên một chuẩn mực cho nữ tử trong thiên hạ, ngươi lẳng lơ phóng đãng như vậy, hoàn toàn là nỗi nhục của nữ tử trong thiên hạ!”
“Thật sao?” Tần Nghi Ninh trầm giọng nói: “Nếu trong suy nghĩ của Hoàng hậu nương nương, thần nữ là người kinh khủng như vậy, thì thần nữ cũng không xứng đáng tiếp tục ở lại chỗ này tu hành. Người đâu, mau vào cung bẩm báo Hoàng thượng, nói ta muốn lập tức trở về Tần phủ, xin Hoàng thượng ân chuẩn!”
“Dạ.” Trong số các thị vệ đang giằng co bên ngoài điện, liền có một người bước nhanh ra ngoài, chính là thị vệ được Tần Nghi Ninh giải vây lúc nãy.
Lý Nghiên Nghiên hơi hoảng hốt.
Nàng ta biết Hoàng đế thích cô gái này, nếu Hoàng thượng xuất hiện, tất nhiên sẽ thiên vị Tần Nghi Ninh.
Thế nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, nếu bây giờ nàng ta lùi bước, chẳng phải là mất hết thể diện? Nàng ta lại không làm chuyện đuối lý.
Tần Nghi Ninh nắm tay Ký Vân kéo vào căn phòng đầu nhà bôi thuốc, để lại chính điện rộng rãi và sáng sủa cho đám người của Hoàng hậu .
Ước chừng Tần Nghi Ninh và Ký Vân đã đi xa, Lý ma ma mới hơi lo lắng nói bên tai Lý Nghiên Nghiên: “Nương nương, nếu chuyện này trở nên ầm ĩ, sau khi biết được, không hẳn Hoàng thượng sẽ không nổi giận, chi bằng chúng ta hãy về trước đi.”
“Bản cung không làm sai, vì sao phải đi lẩn tránh?” Nước mắt đảo quanh trong vành mắt của Lý Nghiên Nghiên rốt cuộc rơi xuống.
Lý ma ma thương xót cầm khăn lau nước mắt cho nàng ta, tiếp tục thấp giọng nói: “Nhưng mà con đĩ lăng loàn kia rất xảo ngôn biện bạch, chỉ sợ nó đổi trắng thay đen, đổ hết sai lầm lên đầu chúng ta. Nương nương và Hoàng thượng vừa mới kết hôn không lâu, không nên khiến Hoàng thượng không hài lòng. Như thế, chẳng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm phu thê giữa ngài và Hoàng thượng sao? Bỗng dưng để cho đồ đĩ lẳng lơ kia được lợi.”
Lý Nghiên Nghiên sụt sịt, khóc được rồi, trong lòng nàng ta cũng thoải mái hơn, bình tĩnh hơn.
“Bản cung hiểu ý của ma ma. Ngươi yên tâm, lát nữa nếu nàng ta dám bôi nhọ bản cung, bản cung nhất định khiến nàng ta mất mặt!”
Thấy Lý Nghiên Nghiên vẫn có ý ở lại chỗ này chờ xem ý tứ củ Hoàng đế, Lý ma ma vội khuyên: “Lúc này nương nương nên tránh đi, ả ta vẫn ở chỗ này, lo gì sau này không có cơ hội trừng trị?”
Nguồn : Vietwriter.vn
Nghe vậy, Lý Nghiên Nghiên hơi do dự.
Thật ra lúc này nàng ta đã hơi hối hận vì mình đã tìm tới nơi này. Với tư cách là Hoàng hậu, người có địa vị cao lại tự hạ thấp thân phận tới đây tranh chấp với một nữ bề tôi của mình, không những hạ thấp thân phận mà còn dễ bị người đàm tiếu. Huống chi, nếu như muốn giết Tần Nghi Ninh, nàng ta có thể dùng biện pháp âm thầm khác, chẳng hạn như hạ độc, ám sát, vì sao phải gióng trống khua chiêng cho mọi người đều biết nàng ta không ưa Tần Nghi Ninh?
Thảo nào trước khi xuất giá, mẹ nàng ta dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, rằng dù thế nào cũng không nên xung động, gặp chuyện phải biết cách bình tĩnh ứng phó, nhưng nàng ta lại lộ ra sơ hở lớn như thế.
Lý Nghiên Nghiên càng nghĩ càng hoảng hốt, lúc này cơn tức giận khó kiềm chế vừa rồi cũng tan biến, chậm rãi gật đầu nói: “Tránh đi một chút, để lại hành động quyết đoán, cũng có thể xem là thượng sách.”
“Đúng vậy.” Lý ma ma liêng cao giọng nói: “Nương nương, trong người ngài không khỏe, để nô tỳ dìu ngài về cung trước nhé?”
“Ừm.” Lý Nghiên Nghiên tì vào cánh tay Lý ma ma, dẫn theo đám cung nhân liền đi ra ngoài điện.
Thế nhưng vào lúc này, ở phía đối diện, nàng ta nhìn thấy một người mà nàng ta đang không dám gặp mặt, đi tới.
“Hoàng… Hoàng thượng?” Lý Nghiên Nghiên ngẩn người tại chỗ, nhìn Uất Trì Yến đang đi tới trước mặt mình, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Lý ma ma vội kéo tay nàng ta, Lý Nghiên Nghiên mới vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Uất Trì Yến đứng chắp tay sau lưng, cũng không bảo Lý Nghiên Nghiên đứng dậy, mà hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vừa nghe, Lý Nghiên Nghiên cảm thấy tim mình đau như dao cắt, ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ ngoan ngoãn khiêm cung đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói hôm nay biệt viện có đại sự, nên thần thiếp tới xem Tần muội muội làm thế nào hỏi trời.”
“Ừm. Vậy ngươi thấy rõ được cái gì rồi?” Uất Trì Yến lạnh lùng nhìn Lý Nghiên Nghiên.
“Hoàng thượng, thần thiếp ngu dốt, thần thiếp cũng chỉ tới thăm Tần muội muội mà thôi.”
“Ngươi tới thăm, hay là chặn cửa nhà người ta, nghi ngờ năng lực của nàng ấy, nghi ngờ nhận định của trẫm? Trẫm thấy, An Quốc công dạy dỗ con gái chưa tới nơi rồi!”
Thoáng cái, Lý Nghiên Nghiên như rơi xuống hố băng, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Uất Trì Yến.
Phải biết câu nói nặng nề như thế này còn khiến người khác nhục nhã hơn là bị tát vào mặt.
Lúc này Tần Nghi Ninh và Ký Vân đã quỳ trước cửa phòng đầu nhà một lúc rồi.
Uất Trì Yến hơi nhíu mày, bước tới đưa tay nâng Tần Nghi Ninh dậy, nhưng nàng quỳ lui về phía sau: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng để lại cho thần nữ một con đường sống!”