Cánh tay giơ ra định đỡ Tần Nghi Ninh của Uất Trì Yến liền khựng lại giữa không trung, hắn khom người nhìn mái tóc đen nhánh của cô gái quỳ trước mặt mình, cảm xúc đặc biệt nặng nề, nặng nề không kém lúc biết được thuế lương và bạc trong quốc khố đều bị Thái Thượng hoàng cất giấu.
Khó khăn lắm hắn mới nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn cả đôi, bố trí nàng ở nơi hắn có thể dễ dàng tới được, lẽ nào bây giờ lại thất bại trong gang tấc?
Vừa rồi hắn cùng với Tần Hòe Viễn và An Quốc công rời đi, nhưng trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh của nàng lúc lập đàn hỏi trời, hắn nông nóng muốn gặp lại nàng, ở bên nàng, do đó nửa đường viện cớ đuổi khéo hai người kia đi, còn mình thì đi vòng trở lại.
Nào ngờ còn chưa tới biệt viện, hắn đã gặp ngự tiền thị vệ tới chuyển lời.
Sau khi hỏi rõ sự việc, Uất Trì Yến cảm thấy lòng chùng xuống.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là phải xử lý Hoàng hậu phá đám như thế nào, mà là hoảng hốt nghĩ cách giữ Tần Nghi Ninh lại, nghĩ làm thế nào trấn an nàng.
Thế nhưng trước mắt, dáng vẻ của Tần Nghi Ninh giống như chim sợ cành cong, hoảng hốt lui về phía sau, thực sự khiến Uất Trì Yến luống cuống.
“Nghi Nhi, nàng làm cái gì vậy? Ai có thể không cho nàng đường sống? Nàng…”
“Hoàng thượng!” Tần Nghi Ninh lại lui về phía sau, trán dán xuống mặt đất: “Nếu Hoàng thượng không đồng ý chừa cho thần nữ một con đường sống, thì xin ngài ban cho thần nữ một dải lụa trắng vậy!”
“Vì đâu nàng lại nói như vậy? Nàng đứng lên trước đã.” Uất Trì Yến khăng khăn muốn đỡ Tần Nghi Ninh lên.
Tần Nghi Ninh lui ra phía sau, nằm phủ phục trên mặt đất: “Hoàng thượng, ngài ban Huyền Tố Quan cho thần nữ tu hành, thần nữ vô cùng cảm kích. Thần nữ có thể làm một chút việc cho quốc gia, cũng hết sức vui mừng. Chỉ có điều thần nữ ngụ lại chỗ này, khó tránh khỏi khiến người khác nghi kỵ.”
“Ai dám nghi kỵ nàng? Ai dám nói bậy? Trẫm nhất định lấy đầu bọn họ! Nàng đừng làm như vậy, cứ đứng lên trước rồi nói, được không?” Uất Trì Yến thấy không thể nâng nàng đứng lên, liền ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy, nói: “Xin Hoàng thượng cho phép thần nữ trở về Tần gia tu hành. Thần nữa từng là tú nữ được Hoàng thượng có ý định chọn làm phi, nhất định sẽ có người nghĩ không đúng về quan hệ giữa Hoàng thượng và thần nữ. Nơi này dù sao cũng là biệt viện của hoàng gia, rất gần hoàng cung, tuy Hoàng thượng và thần nữ không làm gì sai, nhưng người ngoài sẽ nói Hoàng thượng cận thủy ban công. Nếu là bởi vì thần nữ mà nhân phẩm của Hoàng thượng bị chỉ trích, thì thần nữ chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội!”
Uất Trì Yến yêu thương nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt đã sớm liếc nhìn thấy má trái sưng đỏ của Ký Vân đang quỳ dưới đất khóc nức nở, lửa giận trong lòng hắn liền bùng phát.
Nghe thị vệ nói, mới vừa rồi Hoàng hậu xảy ra xung đột với Tần Nghi Ninh, bây giờ một cái tát này đánh vào mặt tỳ nữ, nếu không nhờ có tỳ nữ trung thành, chẳng phải người chịu đòn sẽ là Tần Nghi Ninh sao?
Uất Trì Yến oán hận nhìn về phía Lý Nghiên Nghiên.
Mà Tần Nghi Ninh vẫn tiếp tục nói: “Thần nữ gặp phải kiếp nạn từ nhỏ, vừa mới về nhà nhận người thân, thì trong nhà trải qua đủ loại tai nạn, ở gần cha mẹ thì ít mà xa cách thì nhiều, không thể làm tròn hiếu đạo với cha mẹ, đó là điều làm thần nữ đau xót và khó xử nhất. Hoàng thượng, tình cảnh của thần nữ, Hoàng thượng là người rõ ràng nhất, thần nữ cũng chưa bao giờ giấu diếm Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng khai ân, cho phép thần nữ về nhà tu hành.”
Uất Trì Yến nghĩ tới cảnh ngộ mà Tần Nghi Ninh gặp phải, trong lòng liền vô cùng thương xót, thế nhưng hắn thực sự luyến tiếc để nàng đi.
Một khi Tần Nghi Ninh trở về Tần phủ, bọn họ muốn gặp lại sẽ vô cùng khó khăn, hoàn toàn không có cơ hội để hai người gặp riêng.
Thế nhưng thấy khuôn mặt bị đánh sưng lên của tỳ nữ bên người Tần Nghi Ninh, nghĩ tới xuất thân và niềm kiêu hãnh của nàng, Uất Trì Yến thự sự không đành lòng khi nàng phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, còn phải bị người đời chỉ trích.
Hoàng hậu là người bên gối của Hoàng thượng mà còn nghi ngờ Tần Nghi Ninh là ngoại thất hắn nuôi dưỡng bên ngoài. Vậy thì những người không biết tính cách của hắn còn nghĩ thế nào? Có phải là ý nghĩ của bọn họ càng kinh khủng?
Trong lúc nhất thời, Uất Trì Yến chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
“Nàng…”
“Xin Hoàng thượng ân chuẩn.” Tần Nghi Ninh bắt đầu dập đầu.
Uất Trì Yến mím môi, nhắm mắt lại.
Trong chớp mắt này, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Hắn nghĩ tới mưu lược của Tần Hòe Viễn, nghĩ tới sự thông tuệ của Tần Nghi Ninh, nghĩ tới cống hiến của Tần gia đối với triều đình, cũng nghĩ tới ngày hôm đó ở trong cung, mình đã đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng.
Giữa hai người bọn họ, nếu nói là quang minh chính đại, thì thật ra là không có khả năng rồi.
Hy vọng mà hắn ôm ấp cũng chỉ là mong sao nàng có thể hồi tâm chuyển ý, có thể cho hắn một cơ hội theo đuổi nàng mà thôi.
Nhưng hôm nay xem ra, nguyện vọng đơn giản này của hắn khó có thể thực hiện được rồi. Là Hoàng hậu mới thành hôn của hắn đã khiến sự việc biến thành như bây giờ.
“Thôi được. Thôi được.” Uất Trì Yến cụt hứng ngồi dưới đất, nói: “Nàng đừng đau khổ, trẫm cho nàng trở về nhà tu hành. Nàng trở về nhà là một cư sĩ, Huyền Tố Quan này nàng cứ tiếp tục giữ lại. Trẫm nghĩ trải chuyện hôm nay, đèn nhang trong Huyền Tố Quan sẽ càng ngày càng vượng, nếu nàng nghĩ đến, thì liền có thể tới ở lại, trẫm… trẫm không cưỡng ép nàng.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, trái tim thấp thỏm bất an rốt cuộc buông lỏng.
Nàng vốn không làm hắn hy vọng.
Nhưng Lý Nghiên Nghiên đầy lòng ác ý đến đây, quan hệ giữa bọn họ không thể thỏa hiệp, đối với một người đối địch với nàng, nàng nhân cơ hội nói chuyện của mình cũng không có áp lực tâm lý gì cả.
Do đó thấy Lý Nghiên Nghiên càng lúc càng không nhẫn nại với mình, nàng liền dùng lời lẽ kích động cơn giận của Lý Nghiên Nghiên, cũng thừa dịp Uất Trì Yến đầy lòng yêu thương và phẫn nộ, để nàng rời đi.
Về phần Uất Trì Yến sẽ xử trí Lý Nghiên Nghiên như thế nào, nàng tin rằng chỉ cần hắn còn lý trí, hắn sẽ không làm gì Lý Nghiên Nghiên.
Dù sao thì Ninh Vương bệnh nặng, người sau này có thể thống lĩnh binh mã chống lại Đại Chu sẽ là An Quốc công Lý Miễn, cha của Lý Nghiên Nghiên.
Không có lý gì Hoàng thượng cần Lý Miễn chiến đấu chống giặc mà lại xử trí con gái của Lý Miễn.
Thấy Hoàng đế rốt cuộc dịu giọng, một lời hai nghĩa nói ra câu “Không cưỡng ép” kia, Tần Nghi Ninh liền rất quy củ dập đầu: “Thần nữ đa tạ Hoàng thượng thành toàn.”
Lòng Uất Trì Yến đang nhỏ máu.
Hắn thành toàn cho Tần Nghi Ninh, ai có thể thành toàn cho hắn?
Phẫn nộ quay đầu lại nhìn về phía Lý Nghiên Nghiên, người đầu sỏ gây nên tình trạng này, Uất Trì Yến thật sự hận không thể bóp chết nàng ta.
Được Lục công công nâng lên, Uất Trì Yến vừa muốn lên tiếng, bên ngoài đã có người vội vàng chạy tới trước cửa điện, quỳ thụp xuống, nước mắt giàn giụa dập đầu nói: “Hoàng thượng! Ninh Vương đã… hoăng rồi!"
“Cái gì!” Trước mắt chợt tối đen, Uất Trì Yến lảo đảo lui ra sau hai bước, nhờ Lục công công nhanh tay mới đỡ được hắn.
Tình cảm giữa Uất Trì Yến và Ninh Vương rất sâu sắc, sau khi kinh hãi không thể đón nhận sự thật, nước mắt của hắn liền tuôn trào.
“Hoàng thúc, hoàng thúc, trẫm có lỗi với ngươi!”
"Hoàng thượng, dù thế nào ngài cũng đừng khóc lóc có hại cho sức khỏe.” Lục công công nức nở khuyên bảo.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Mặt Tần Nghi Ninh cũng tái nhợt vì tin buồn đột ngột này, nghĩ tới Ninh Vương suốt đời chinh chiến, lòng nàng liền tràn đầy chua xót, cũng không kiềm chế được mà bật khóc.
“Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn lập tức đến phủ Ninh Vương!” Uất Trì Yến cũng không quan tâm tới việc xử lý Lý Nghiên Nghiên, lảo đảo đi ra ngoài.
Lý Nghiên Nghiên được Lý ma ma và Lưu Bảo dìu đỡ, cũng rảo bước đuổi theo.
Tần Nghi Ninh đưa tay áo lau khóe mắt.
Ký Vân nói: “Cô nương, người muốn đến thăm phủ Ninh Vương sao?”