CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh mím môi, lắc đầu: “Lúc này ta đến không thích hợp, hiện giờ nhất định tôn thất và hoàng thân đang tụ tập ở phủ Ninh Vương, nếu ta muốn phúng viếng cũng chỉ có thể về phủ trước, nghe phụ thân an bài đã.”



Ký Vân liền gật đầu.



Tuy nàng là người Đại Chu, nhưng đối với người anh hùng có khí tiết, nàng ta vẫn có phần tôn trọng. Thấy Tần Nghi Ninh lặng lẽ lau nước mắt, nàng ta nghĩ tới dù sao thì Ninh Vương cũng bị Bàng Kiêu gây thương tích, nàng ta lại hơi thấp thỏm, ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.



Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ của Ký Vân, liền thở dài: “Chiến tranh là chiến tranh, chỉ cần khai chiến, thì nhất định sẽ có thương vong, ngay từ đầu Bàng Chi Hi và Ninh Vương đã đứng ở hai phía đối lập, từ lâu ta đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Nếu người chết không phải là Ninh Vương, thì sẽ là Bàng Chi Hi, lần này Bàng Chi Hi có bản lĩnh cao hơn một chút, nếu như hắn…”



Tần Nghi Ninh ngửa đầu hít vào một hơi: “Ta rốt cuộc cũng ích kỷ.”



“Cô nương, người đừng nghĩ nhiều như vậy.” Thụ Lộ ở bên cạnh dịu dàng khuyên nhủ: “Người chỉ là một cô gái nhỏ, những chuyện đại sự như thế này, vốn không phải là điều người có thể kiểm soát được. Chuyện của đàn ông, để họ đi giải quyết đi.”



Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Ngoại trừ cách đó, ta còn có thể làm gì được?”



Chủ tớ ba người liền thu xếp hành lý qua loa, rời khỏi biệt viện. Bốn Tinh Hổ vệ do Bàng Kiêu phái tới và Mục Tĩnh Hồ đã chuẩn bị ngựa sẵn sàng ở bên ngoài, sau khi từ biệt ngự tiền thị vệ do Hoàng đế bố trí, đoàn người liền từ cửa hông biệt viện theo đường nhỏ trở về Tần phủ.



Rời nhà mười mấy ngày, trông phủ Hầu cũng không có gì thay đổi, chỉ là các viện ở sau nhà bị cháy, đang được các thợ thủ công sửa chữa.



Xe ngựa của Tần Nghi Ninh vừa đến trước cửa, lập tức có người sai vặt mau mắn chạy vào trong nhà thông báo.



Trên đường trở về, Ký Vân đã nhỏ giọng nói cho Tần Nghi Ninh biết, bốn người thị vệ kia cũng không phải là “quyền sư” gì cả, mà là Tinh Hổ vệ bên người Bàng Kiêu, được hắn đặc biệt phái tới bảo vệ nàng. Nghe điều này, Tần Nghi Ninh thật sự rất vui mừng, nhưng nghĩ tới hai nước giao chiến, nàng lại tự xem thường mình.



Tuy nhiên suy cho cùng thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nàng cũng phải vì hạnh phúc của mình mà tính toán.



Do đó lúc xuống xe, Tần Nghi Ninh đã chấn chỉnh được tâm tình, xoay người lại nhìn bốn người kia, cười nói: “Nếu chư vị không ngại, không bằng liền cùng ta hồi phủ, ta sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho các vị.”



Một người trong số bốn người kia liền chắp tay thấp giọng nói: “Bẩm cô nương, bọn ta sẽ không theo cô nương vào phủ, bên ngoài tự do hơn một chút, hành động cũng thuận tiện.”



Tần Nghi Ninh hiểu, liền nói: “Ta hiểu, vậy các ngươi có thể đến khách sạn Đạp Vân tạm thời ngủ lại. Ta sẽ nói một tiếng với Chung đại chưởng quỹ, trong khoảng thời gian này, chi phí ăn ở và sinh hoạt của các vị đều sẽ nhận ở chỗ Chung đại chưởng quỹ.”



Bốn người kia nghe vậy, càng thêm thích cách đối xử của vị Vương phi tương lai xinh đẹp này, thái độ của họ đối với nàng cũng càng thêm cung kính.



“Thuộc hạ đa tạ Vương phi.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, cố gắng trấn định nói: “Các ngươi đi thôi.”



“Dạ.”



Bốn người hành lễ, rồi liền dắt ngựa rời đi.



Mục Tĩnh Hồ nhìn thấy gương mặt và cái cổ đỏ bừng của Tần Nghi Ninh, không kìm được sự nghi hoắc, nói: “Lạ thật, bọn họ cũng đâu có xưng hô sai với ngươi, sao ngươi đỏ mặt?”



Tần Nghi Ninh đã biết tính tình vừa ngốc vừa ngay thẳng của Mục Tĩnh Hồ, nhưng nghe hắn hỏi như vậy, nàng cũng không kìm được sự xấu hổ, cũng không trả lời hắn, liền vào phủ.



Mục Tĩnh Hồ chớp mắt mấy cái không hiểu ra sao, vào trong phủ liền tới phòng của mình ở ngoại viện.



Lúc này Tôn thị đã dẫn theo Kim ma ma, Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh ra đón.



“Con của ta!” Vừa thấy Tần Nghi Ninh, Tôn thị vui mừng, mặt mày rạng rỡ, lao tới nắm tay nàng: “Rốt cuộc con cũng đã trở về! Lần này trở về sẽ không cần phải đi nữa sao?”



“Mẫu thân.” Tần Nghi Ninh áp mặt vào vai Tôn thị, cọ cọ vào cổ bà: “Hoàng thượng cho phép con về nhà làm cư sĩ. Mẫu thân, mấy ngày nay đã khiến người khó xử rồi?”



Mấy ngày nay Tôn thị không ít lần lục đục tranh cãi với lão Thái Quân, tuy rằng sau khi Tần gia gặp đại nạn, nhìn như mọi người đoàn kết hơn trước rất nhiều, nhưng một khi trở lại yên bình, lại thêm sau khi che giấu bi thương, lão Thái Quân lại giống như trước, thấy Tôn thị không vừa mắt.



Lại thêm việc lão Thái Quân ủng hộ Tần Nghi Ninh làm ngoại thất của Hoàng đế khiến Tôn thị càng không trông đợi gì vào nhân phẩm của lão Thái Quân, mấy ngày nay hầu như mẹ chồng nàng dâu gặp nhau là châm chọc nhau, lão Thái Quân càng ra sức ức hiếp Tôn thị, ngày nào cũng bảo Tôn thị đến chỗ bà lập quy củ.



Con gái không ở nhà, Tôn thị nhẫn nại rất nhiều, trong lòng uất nghẹn, thầm nghĩ nhất định không thể để bị xem thường nữa.



Nhưng con gái đã trở về, hơn nữa vừa gặp đã nói lời cảm thông như vậy, Tôn thị suýt rơi lệ.



“Không khó xử, không khó cử, cả nhà chúng ta đều bình an là có phúc rồi, đâu có gì là khó xử?”



Tần Nghi Ninh không cần nghĩ cũng đoán được tình cảnh của Tôn thị trong thời gian mình không ở nhà, liền lại làm nũng cọ vào lòng Tôn thị.



Ở một bên, Bát tiểu thư tươi cười nhìn hai người, mặc dù nàng nhớ tới mẹ cả và di nương, rất hâm mộ Tần Nghi Ninh còn có mẹ mà làm nũng, nhưng trong lòng tràn ngập sự chúc phúc.



Vẻ mặt của Tần Tuệ Ninh cũng đờ đẫn.



Trước kia, vòng tay ôm này thuộc về nàng ta, người mẹ này cũng thuộc về nàng ta, nhưng bây giờ, nàng ta không còn gì cả, Tần Nghi Ninh thì cái gì cũng có.



Lúc vào cửa, thậm chí Tần Nghi Ninh còn không thèm nhìn nàng ta.



Hôm nay Tần Nghi Ninh đã nổi danh thiên hạ, lại càng không cùng một thế giới với nàng ta, có lẽ ngay cả tư cách làm đối thủ của Tần Nghi Ninh, nàng cũng không có.



Bởi vì, muốn làm đối thủ, thì ít nhất phải có địa vị bình đẳng.



Nàng ta còn có thể có địa vị ngang hàng với Tần Nghi Ninh sao?



Chuyện của Lục tiểu thư khiến giờ đây trong lòng nàng ta như phủ một lớp băng mỏng, đúng là lúc nguy hiểm nhất, nàng ta đã đẩy Lục tiểu thư vào lưỡi đao, nhưng ở vào thời khắc đó, nàng ta cũng không tin rằng nếu người khác ở vào hoàn cảnh của mình, đa số bọn họ sẽ không nghĩ như nàng ta!



Những người này may mắn giữ được tính mạng, không biết bản thân vui mừng biết bao nhiêu, nhưng lại trách cứ nàng ta.



Trong lúc trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Tần Tuệ Ninh, Tần Nghi Ninh đã kéo cánh tay Tôn thị, cùng Bát tiểu thư vừa nói chuyện vừa đi tới Từ Hiếu viên.



Tần Tuệ Ninh bị bỏ lại một mình, không ai để ý tới, chỉ có thể cắn môi đi theo sau.



“Tôn nữ thỉnh an lão Thái Quân.”



Nhìn thấy lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ.



Lão Thái Quân mỉm cười nhìn nàng: “Mau đứng lên đi. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”



“Mấy ngày nay cháu không ở nhà, đã phiền lão Thái Quân và Nhị thẩm lo liệu chuyện trong nhà.” Tần Nghi Ninh đứng lên, lại hỏi Nhị phu nhân.



Đối với sự vững vàng, hiểu chuyện của Tần Nghi Ninh, Nhị phu nhân rất thích, hơn nữa trong số các tiểu thư của Tần gia hiện giờ, Tần Nghi Ninh là người có triển vọng nhất, do đó Nhị phu nhân nắm tay nàng, ân cần hỏi han một hồi.



Người một nhà hòa hợp với nhau trong chốc lát, lão Thái Quân liền sai người chuẩn bị cơm trưa.



Tam lão gia, Tần Hàn và Tần Vũ về nhà dùng cơm, nhìn thấy Tần Nghi Ninh cũng rất vui mừng, đều hỏi kỹ càng vì sao Hoàng đế bỗng nhiên cho phép nàng về nhà. Tần Nghi Ninh không kể tỉ mỉ mâu thuẫn giữa nàng và Hoàng hậu, sợ làm nữ quyến trong nhà lo sợ, nàng chỉ nói, đó là phân phó của Hoàng thượng.



*

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tang lễ của Ninh Vương chấn động kinh đô, Tần Nghi Ninh cũng theo nữ quyến trong nhà đi phúng viếng, còn đi an ủi Vương phi.



Chỉ là người chết như đèn tắt, người dũng mãnh tới đâu rốt cuộc cũng có một ngày từ bỏ thế gian, anh hùng qua đời, khó tránh khỏi người người thổn thức.



Sau khi an tán Ninh Vương, triều đình liền đấu giá chức quan, việc cho phép thương nhân dùng lương thực đến giao dịch cũng được tiến hành rất sôi nổi.



Nhìn thấy kho lúa trong thành bắt đầu chuyển đi hết xe này tới xe khác, giá gạo trong cửa hàng cũng dần dần bắt đầu giảm xuống, giá cả khiến dân chúng có thể chấp nhận được, bầu không khí đau thương khi Ninh Vương mất rốt cuộc cũng nhanh chóng bình thường trở lại.



Dù sao thì dân chúng vẫn quan tâm mình có thể ăn no một chút hay không, còn về chuyện khác, làm sao tiểu dân bình thường có thể quản được?



Trải qua một tháng tĩnh dưỡng, rốt cuộc vết thương trên vai Tần Nghi Ninh đã lành, Băng Đường kê đơn thuốc bổ khí huyết cho nàng uống khiến sắc mặt nàng dần hồng hào chứ không còn trắng bệch nữa, cũng không còn hở một chút là cháng váng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp.



Chạng vạng hôm nay, Tần Nghi Ninh để Băng Đường ở lại trực đêm, hai người ở phòng ngoài phe phẩy quạt, thấp giọng nói chuyện, đột nhiên nghe ở phòng trong có tiếng “két” rất nhỏ, âm thanh giống như cửa sổ bị đẩy ra.



Băng Đường nói: “Đêm nay gió lớn, có lẽ vừa thổi cửa sổ mở ra, để ta đi cài cửa lại.”



“Không cần đâu, ta cũng đúng lúc muốn đi tịnh phòng.” Tần Nghi Ninh xuống đất mang giày, cười nói: “Muội trải đệm đi, trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ.”



“Dạ.” Băng Đường đã trải đệm của mình trải trên giường La Hán ở phòng ngoài.



Tần Nghi Ninh khoác một chiếc áo ngắn, cầm đèn lồng lụa đi về phía tịnh phòng.



Nào ngờ nàng vừa vén rèm, bỗng thấy từ phòng trong, một bóng đen đi tới trước mặt mình.



Trong lòng chấn động, nàng vừa định kêu to liền bị người trước mặt kéo vào lòng, bàn tay to bụm miệng nàng, mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, pha lẫn một chút mùi cỏ tươi, mùi thuốc súng và mùi máu tanh, mạnh mẽ chiếm lĩnh giác quan của nàng.



Tần Nghi Ninh không kiềm chế được, cả người run rẩy.



Là hắn!



Đôi môi nóng rực rơi vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp của Bàng Kiêu vang lên bên tai: “Nghi tỷ nhi, ta đến thăm nàng.”



Tần Nghi Ninh thật sự giống như một con nai con hoảng loạn đâm đầu lung tung, chiếc quyên đăng trong tay suýt nữa đánh rơi, Bàng Kiêu lanh tay lẹ mắt đón lấy, thuận miệng thổi tắt nến.



Nếu đèn sáng, bên ngoài rất dễ thấy bóng người trên cửa sổ.



Muốn an toàn, hai người chỉ có thể lần mò trong bóng tối.



“Chàng điên rồi! Lúc này trong thành căng thẳng như vậy, sao chàng lại vào thành? Không sợ bị bọn họ bắt sao?” Tần Nghi Ninh thì thào lo lắng nói.



Bàng Kiêu khẽ cười thành tiếng, môi dán vào vành tai của nàng, cũng thì thào nói: “Nêu không đến, ta sẽ nhớ nàng phát điên. Mau để ta xem thương thế của nàng đỡ chưa?”



Nói đoạn, hắn đưa tay lần mò đầu vai của nàng.



Tần Nghi Ninh xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội giữ lấy vạt áo, thấp giọng nói: “Đã đỡ rồi, đã đỡ rồi. Chàng đừng như vậy.”



Băng Đường ở bên ngoài nghe động tĩnh, ngạc nhiên hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”



Cầm đèn, nàng ta định đi vào.



Tần Nghi Ninh vội nói: “Ta không sao.”



Nàng do dự nhìn về phía Bàng Kiêu, không biết hắn rốt cuộc thu xếp thế nào.



Bàng Kiêu mỉm cười, kéo tay Tần Nghi Ninh tới phòng ngoài, thấp giọng nói: “Là ta.”



Băng Đường kinh ngạc trợn mắt: “Vương… Vương gia? Sao ngài lại tới đây?”



Mà rốt cuộc Tần Nghi Ninh cũng nương theo ánh đèn Băng Đường còn chưa kịp thổi tắt, nhìn thấy dáng dấp của Bàng Kiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi