"Xin thỉnh an tiểu thư.” Người trong bóng tối cầm đèn đi tới, chính là Khải Thái.
Tần Nghi Ninh cười hỏi: “Cha ta ở trên xe sao? Mau dẫn ta qua đó.”
Khải Thái cười nói: “Bẩm tiểu thư, lúc tiểu nhân vừa phụng mệnh ra ngoài, Hầu gia vẫn chưa rời cung. Hầu gia bảo tiểu nhân đưa tiểu thư tới chờ một chút ở tòa nhà mà Hoàng thượng ban cho Hầu gia ở tạm bên ngoài ngoại thành. Với lộ trình này, khi chúng ta tới đó, thì hẳn là Hầu gia cũng đã đi ra rồi. Hầu gia còn đưa cho tiểu thư một ít lương khô, là loại bánh bột ngô tạp dùng trong quân đội, bảo tiểu thư khi trở về mang theo cho lão Thái Quân và người nhà.”
Tần Nghi Ninh hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta cũng mau chóng khởi hành đi.”
Thứ nhất, Khải Thái là người theo bên người phụ thân nàng hai mươi mấy năm rồi, là người đáng tin.
Thứ hai, bên người nàng có Ký Vân và Băng Đường làm bạn, còn có Mục Tĩnh Hồ ngấm ngầm đi theo, cũng không sợ có nguy cơ gì.
Tần Nghi Ninh liền cùng Ký Vân và Băng Đường lên xe ngựa.
Đương nhiên là Khải Thái ngồi bên ngoài với người đánh xe.
Ngọn đèn bão chập chờn trong bóng đêm, xe ngựa từ đường nhỏ xóc nảy đi về phía đường lớn bằng phẳng rộng rãi, đi một mạch tới ngoại thành.
Hiện nay trong thành đã hỗn loạn, lệnh cấm đi lại ban đêm đã hầu như không còn tác dụng, trong thành cũng không có người tuần tra, nhưng ở cửa nội thành vẫn có người gác. Tuy nhiên khi nhìn thấy thẻ bài của Tần Hòe Viễn, những người này liền cung kính cho qua.
Đường ngoại hành khó đi hơn nhiều so với đường nội thành.
Bởi vì ngoại thành có rất nhiều dân chạy loạn chạy tới ở tạm trước đó, gần đó có những người dân đói bị muỗi đốt, gương mặt không cảm xúc co người trong lều tạm, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc xe ngựa chạy ngang qua.
Tần Nghi Ninh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, trong lòng khó chịu, thậm chí bắt đầu cầu mong Hoàng đế tranh thủ đầu hàng sớm một chút, để nỗi khổ của dân chúng sớm kết thúc.
Lại đi một lát nữa, rốt cuộc xe ngựa đã tới trước một cái sân.
Với sự nâng đỡ của Ký Vân và Băng Đường, Tần Nghi Ninh xuống xe ngựa, bước vào một cánh cổng sơn đen.
Đó là một viện nhỏ kiểu nhất tiến, sương phòng phía Đông và phía Tây trong viện đều tối đen, chỉ có nhà chính có đèn sáng. Nghe tiếng bước chân, một người phụ nữ đứng tuổi gầy gò bước ra nghênh đón.
Khải Thái cười nói: “Đây là thím Trương, mấy ngày nay phụ trách việc cơm nước cho Hầu gia và Quốc công gia.”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu chào thím Trương.
Thím Trương vội hành đại lễ, rồi đứng dậy thận trọng nói với Khải Thái: “Mì ngài dặn sửa soạn đã làm xong rồi.”
“Vậy thì bưng tới đây đi, hầu tiểu thư ăn trước một chút. Khi nào Hầu gia trở về thì nấu cho Hầu gia sau.” Thời buổi này có thể ăn chén cháo loãng đã là không tệ rồi, ăn một chén mì đúng là chuyện xa xỉ.
Tần Nghi Ninh mỉm cười, nghĩ phụ thân gọi mình tới tám phần là vì muốn mình được hưởng lây mà được ăn no.
Đoàn người vào nhà chính, thím Trương liền lui ra ngoài.
Tần Nghi Ninh quan sát căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp và đơn giản rồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh bàn vuông, cười nói: “Mấy ngày gần đây, cha ta sống ở chỗ này ư? Sao không ở trong quân doanh?”
Khải Thái cười nói: “Cũng có đôi khi là ở trong quân doanh. Tuy nhiên từ lần trước An Quốc công trúng kế địch bị dụ dẫn ra ngoài, thoáng cái bị thiệt hại hai vạn người, ngay cả An Quốc công cũng suýt chết. An Quốc công bắt đầu tránh không đánh trận, vốn ở cửa ngoại thành cũng có quân doanh để đề phòng người Đại Chu trực tiếp công thành, tuy nhiên, An Quốc công không cho phép nên đã nhổ trại, dù sao cửa thành đóng chặt, Hầu gia cũng không cần ở trong doanh trướng.”
“Thì ra là thế, thật sự là khổ cho phụ thân rồi.” Trời mùa hè, muỗi rất nhiều, lại rất oi bức, ở trong doanh trướng tất nhiên không dễ chịu, có lẽ ở trong nhà yên tâm hơn.
Lúc này, thím Trương đã bưng một khay vuông lớn vào phòng, trên khay bày ba bát mì trứng hành hoa nóng hổi. Trong đêm thu hơi lạnh vì trước đó có mưa, ba bát mì trứng và hành hoa xanh mướt kia tỏa lên mùi thơm mê người, khiến Tần Nghi Ninh không kìm được cơn co rút trong dạ dày.
Gần đây nàng thường xuyên chịu đói, lại ăn các loại rau dại, khó đảm bảo không hại dạ dày. Hôm nay nhìn thấy chén mì này, tuy rất thèm ăn, nhưng dạ dày lại có phản ứng trái ngược.
Khải Thái cười, đặt chén mì trước mặt Tần Nghi Ninh, cung kính nói: “Mời tiểu thư dùng trước, đây là Hầu gia đặc biệt dặn bảo. Những nguyên liệu nấu ăn này không dễ làm ra, Hầu gia nói để tiểu thư bồi bổ.”
Khải Thái lại nhìn Băng Đường và Ký Vân, cười nói: “Hầu gia nói, hai người các ngươi hầu hạ Tứ tiểu thư có công, cũng mỗi người ăn một bát đi.”
Băng Đường và Ký Vân liền cười tạ ơn, nhận lấy chén mì đặt ở bên cạnh bàn, đương nhiên các nàng không thể ngồi cùng bàn ăn với Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh lấy đôi đũa tre, vừa gắp một đũa mì lên, chợt Băng Đường véo lên cánh tay nàng. Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh nghi hoặc nhìn về phía Băng Đường.
Băng Đường nhìn chén mì kia lắc đầu, ánh mắt trong trẻo lại nhìn Khải Thái đang đứng khoanh tay đứng một bên, cười trào phúng: “Chén mì này thật sự là do Hầu gia đặc biệt chuẩn bị cho tiểu thư chúng ta sao?”
Khải Thái ngẩn người, vẻ mặt hơi lúng túng: “Đúng vậy, nếu không phải do Hầu gia, tiểu nhân cũng không biết tìm đâu ra mì cho tiểu thư ăn.”
“Người nấu mì đã bỏ thuốc mê vào trong nước mì rồi. Bát mì này, cô nương chúng ta chỉ cần ăn vào một miếng là sẽ hôn mê tới ba ngày!”
Ký Vân nghe vậy liền nổi giận nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Mục Tĩnh Hồ canh giữ ở gian phòng kế bên, tức giận muốn chạy ngay ra.
Quá tệ hại rồi! Năm thiên tai, có miếng bánh bột ngô ăn là đã không tệ rồi, khó khăn lắm mới được nhìn thấy bát mì nóng hổi, thế mà có người phí phạm đến mức bỏ thuốc mê vào! Đây thật sự là lãng phí lương thực! Lãng phí lương thực!”
Tần Nghi Ninh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, một tay giấu sau lưng, hướng về phía Mục Tĩnh Hồ khoát tay, ra hiệu hắn không nên có hành động gì.
Mục Tĩnh Hồ đành cắn răng nhẫn nhịn không bước ra.
Vẻ mặt Tần Nghi Ninh ngưng trọng, hỏi: “Khải Thái, hôm nay thật sự là cha ta bảo ngươi tới hay là ngươi tự chủ trương?”
Khải Thái mím môi, đột nhiên mỉm cười trào phúng: “Tứ tiểu thư, chuyện này coi như Khải Thái ta có lỗi với Hầu gia, có lỗi với tiểu thư, chẳng qua là vì sự yên ổn của quốc gia, tiểu thư hy sinh một chút cũng không sao.”
Khái Thái vừa dứt lời, Ký Vân đã phẫn nộ bay người tung cước đá vào bụng hắn ta, Khải Thái đau đớn hét thảm một tiếng, lùi lại mấy bước, ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn thở hổn hển.
Ký Vân một tay nắm tay Tần Nghi Ninh, một tay nắm tay Băng Đường: “Chúng ta đi!”
Tần Nghi Ninh cũng biết việc này không nên chậm trễ, lúc này không chút do dự theo Ký Vân đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa ra ngoài sân, chợt nghe thấy cổng trước có người đá văng, một đám người bịt mặt xông vào.
Tần Nghi Ninh dừng bước, sầm mặt nói: “Các ngươi là ai?”
Lúc này Mục Tĩnh Hồ đã ẩn trong chỗ tối giữa nhĩ phòng và sương phòng phía sau.
Tần Nghi Ninh cũng không biết Mục Tĩnh Hồ ở chỗ nào, vẫn đưa tay ra sau lưng, phất phất tay áo, ra hiệu cho Mục Tĩnh Hồ đừng ra.
Người dẫn đầu đám người kia cười lạnh nói: “Nhiều lời vô ích! Các huynh đệ, bắt mấy cô gái này lại!” Nói đoạn, bốn năm hán tử vọt tới.