CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh không hiểu vì sao lão người hầu theo hầu phụ thân nàng hai mươi mấy năm lại đột nhiên phản bội, vừa rồi Khải Thái nói một câu “vì sự yên ổn của đất nước”, muốn nàng hy sinh, lúc này nàng rất muốn biết rốt cuộc Khải Thái muốn làm cái gì.



“Cô nương, đi mau.” Ký Vân một tay kéo Tần Nghi Ninh, một tay túm lấy tay Băng Đường đã sợ đến ngây người, nhanh chóng dẫn hai người bọn họ đi về phía hậu viện.



Những hán tử kia thấy tỳ nữ của Tần Nghi Ninh lại là một người có võ, vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng vội vội vàng vàng vung nắm đấm đuổi theo, còn không quên quát mắng đe dọa bằng những lời hung ác.



Nếu trước kia chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, lúc này e là Tần Nghi Ninh cũng bị dọa sợ hết hồn.



Nhưng tuy Tần Nghi Ninh còn nhỏ tuổi, đã có thể nói là từng trải phong phú, nào là hòa đàm, truy sát, suýt nữa bị Hoàng hậu ăn thịt, những việc đó đã rèn luyện cho nàng sự bình tĩnh khi gặp phải nguy hiểm.



Những người này không mang theo đao, ai nấy đều mặc y phục dân thường, tuy che mặt nhưng không giấu được giọng nói của người miền Nam, cho thấy họ là người Đại Yên.



Hiện giờ nàng lo lắng nhất không phải là cho bản thân, mà là sự an nguy của phụ thân.



Bên người nàng có cao thủ bảo vệ, có lẽ cũng không lo lắng cho tính mạng. Phía phụ thân, mong rằng Tào Vũ Tình có thể tận lực.



Trong đầu Tần Nghi Ninh suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế chỉ là thời gian một hơi thở. Bọn họ đi vòng qua ngõ nhỏ, quả thật thấy bên ngoài tường rào cũng không có người canh giữ.



Ký Vân bước tới một bước, đá văng cửa viện, Tần Nghi Ninh và Băng Đường vội vàng đuổi theo, ba người liền chạy vào một ngõ nhỏ.



Phía sau, có mười mấy hán tử vội vã đuổi theo.



Ai ngờ trong ngõ nhỏ có rất nhiều ngã rẽ, quanh co vòng vèo, thuận tiện để ba người Tần Nghi Ninh ẩn náu.



Nhân lúc không có ai, Mục Tĩnh Hồ đuổi theo Tần Nghi Ninh, nói: “Vì sao không cho ta ra tay?”



“Chuyện lần này kỳ quặc, Mục công tử, ngươi âm thầm đi theo là được, chỉ cần ta không nguy hiểm đến tính mạng, người không cần phải xuất hiện.”



Nhìn cặp mắt sáng ngời trong bóng đêm của Tần Nghi Ninh, Mục Tĩnh Hồ chợt liên tưởng tới mắt dã thú bị săn bắt, tóc gáy sau lưng đều dựng cả lên, thầm nghĩ người này quả nhiên là cùng một loại hồ ly với Bàng Kiêu, liền nói: “Được rồi, vậy ta nghe lời ngươi.”



Dứt lời, hắn liền xoay người lại, biến mất trong bóng tối bên cạnh.



Lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ chợt truyền vào tiếng bước chân đều rầm rập và tiếng vó ngựa, trong đó xen lẫn tiếng cọ xát của áo giáp.



Tần Nghi Ninh giật mình, liếc nhìn Ký Vân và Băng Đường với vẻ không thể tin nổi.



“Là quân đội! Có thể xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là quân đội của chúng ta rồi!”



Băng Đường kinh ngạc, nghẹn lời nhìn trân trối: “Điên rồi sao! Vì sao quân đội của chúng ta muốn bắt chúng ta?”



“Có lẽ là tới bắt bọn cướp này cũng không chừng.” Ký Vần chắn trước người Tần Nghi Ninh và Băng Đường, nghiêng người áp sát tường yên lặng nhìn ra bên ngoài.



Vừa nhìn, nàng liền hết sức chấn động.



Những hán tử mới vừa rồi đuổi theo bọn họ đang đi tới bên cạnh quan quân bao vây ngõ nhỏ bẩm báo điều gì đó, hiển nhiên hai phía biết nhau!



“Cô nương, không ổn rồi. Những người đó đều là một bọn!”



“Vậy phải làm sao bây giờ?”



Tần Nghi Ninh mím môi, ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, liền nói: “Ta có một biện pháp, tuy nhiên biện pháp này lại thiệt thòi cho Băng Đường.”



Băng Đường nghe vậy, nuốt nước bọt một cái, không chút do dự gật đầu nói: “Cô nương nói đi, ta đều nghe lời cô nương.”



“Ký Vân, bây giờ ngươi mang theo tín vật của ta, nghĩ cách đi gặp Vương gia của ngươi.” Tần Nghi Ninh nói, cởi vòng tay hồng đậu trên tay mình ra, trên vòng tay này còn có một túi lưới thêu hoa mai đỏ tinh xảo, đó là cái túi đeo dưới cổ Nhị Bạch trước kia.



Ký Vân nhận lấy vòng tay, có phần không giải thích được, hỏi: “Cô nương muốn bảo Vương gia dến cứu viện sao?”



“Không, ngươi không cần phải nói gì cả, chỉ cần kể lại chuyện khác thường xảy ra với ta hôm nay cho hắn nghe. Ta nghĩ chuyện này không đơn giản, cũng không phải chỉ đơn thuần nhằm vào ta mà tới. Bằng không, vì sao những người này không hạ sát thủ? Hơn nữa, liên quan tới sự điều động quân đội, không có khả năng cha ta không biết, tám phần là bị chuyện gì đó ngăn chặn rồi.”



“Ngươi muốn gặp cha ta để báo tin, còn không bằng tới gặp Bàng Chi Hi đơn giản hơn nhiều. Huống chi, Khải Thái là tâm phúc của cha ta, ông ta biết rõ ràng hơn ai hết, ngoại trừ người nhà ta, người có liên quan tới ta chính là Bàng Chi Hi! Bởi vậy lần này bọn họ muốn bắt ta, ngoại trừ uy hiếp cha ta, uy hiếp người nhà ta, thì có thể uy hiếp Bàng Chi Hi nữa. Cho dù thế nào, trước hết ngươi cùng phải bảo Bàng Chi Hi có sự chuẩn bị ở trong lòng.



“Nô tỳ không hiểu…”



“Không đủ thời gian để nói tỉ mỉ. Ngươi cầm theo cái này, đương nhiên hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng ngươi. Ngươi nói với hắn, không cần lo lắng cho sự an nguy của ta, bởi vì bên cạnh ta còn có Mục công tử âm thầm bảo vệ, tính mạng không lo. Ta ở chỗ này là vì muốn xem thử rốt cuộc đối phương làm cái gì. Ngươi bảo Bàng Chi Hi để ý giúp cho sự an toàn của cha ta và người nhà ta là được.”



“Dạ. Cô nương đã nói như vậy, nô tỳ sẽ theo đó mà làm.” Ký Vân biết Mục Tĩnh Hồ ở cách đó không xa, lại nghe Tần Nghi Ninh dường như đã có kế hoạch hoàn chỉnh, liền nhét vòng tay vào lòng rồi nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tần Nghi Ninh liền nắm tay Băng Đường, nói: “Thiệt thòi cho muội rồi, phải theo ta đồng cam cộng khổ. Nếu biết trước chuyện hôm nay sẽ như thế này, ta đã không dẫn muội theo.”



Băng Đường lắc đầu, tuy rất căng thẳng, nhưng nàng vẫn nắm tay Tần Nghi Ninh lắc lắc: “Chuyện này không hề gì.”



Tần Nghi Ninh liền kéo Băng Đường khom người trốn phía Đông, nấp phía Tây như hai con mèo.



Mà bên ngoài, khoảng năm trăm binh sĩ Đại Yên lần lượt tìm kiếm trong ngõ nhỏ, dần dần thắt chặt vòng vây.



Ẩn trốn với thời gian chừng tàn một nén nhang, Tần Nghi Ninh trốn sau một bụi rậm, đang ló đầu ra bên ngoài quan sát, đột nhiên cảm thấy cổ mình bị vật nặng đánh trúng, đau đớn đến mức trước mắt tối đen, liền mất đi ý thức.



***



Trong cơn mơ màng, dường như Tần Nghi Ninh lại nhớ tới năm mình bảy tuổi, mẹ nuôi bị bệnh nặng, chỉ dùng qua loa thuốc hái trên núi, không đỡ, mỗi ngày nàng đốn củi, tiền kiếm được không đủ nuôi hai người.



Nàng tới tiệm bán thuốc xin mua chịu, người ta từ chối, chưởng quỹ ra lệnh cho một gã làm thuê mười sáu, mười bảy tuổi xách cổ áo nàng, ném ra ngoài cửa tiệm, nàng ngã lăn trên mặt đất, cái gùi sau lưng nàng cũng đổ theo, củi và rau dại nhặt được rơi vãi trên mặt đất.



Nàng nhặt đồ lên, lấy những đồng tiền còn sót lại mua hai cái bánh bao nhân thịt.



Bánh bao thật là thơm!



Nàng cầm bánh bao đi một mạch về nhà, áp chiếc bánh bao nhân thịt trắng nõn và tươm đầy mở béo lên mũi hít mấy hơi thật dài.



Bánh bao bột mì nhân thịt trộn lẫn hành thái khiến nước bọt trong miệng nàng ứa ra tràn lan. Từ nhân bánh bao, nước thịt và dầu mỡ chảy ra, nàng cảm thấy vỏ bánh bao sũng nước hai nơi. Nàng cẩn thận ngắt một miếng vỏ bánh bằng móng tay út cho vào miệng ngậm, thơm quá, mùi hương kia xộc thẳng vào nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng!



Người nàng rung lắc rất nhẹ, sao bánh bao đâu mất rồi?



Tần Nghi Ninh tỉnh lại sau cơn mê, nghe được tiếng bánh xe chuyển động.



Nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện vừa rồi, nhận ra mình hiện đang ở trên một chiếc xe ngựa.



Nàng vẫn chưa lập tức mở mắt ra.



Bởi vì nàng nghe có giọng nói xa lạ của hai người đàn ông già nua nói chuyện ngay bên cạnh nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi