Quý Trạch Vũ khép kín vành mũ, giấu gương mặt dưới bóng đen, không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy mình xuất hiện ở nơi này vào lúc này.
Chẳng qua là cách làm của Bàng Kiêu lần này cũng thật ngoài dự liệu của hắn ta.
Nếu biết Bàng Kiêu sẽ đích thân điều binh tới điều tra tung tích của Tứ tiểu thư Tần gia thì chưa chắc hắn ta đã cho người đi chặn giết người của Tần gia.
Quý Trạch Vũ không tài nào ngờ được, rằng Bàng Kiêu không những không mượn cơ hội lần này để diệt sạch người Tần gia mà còn nhìn trúng Tần Tứ tiểu thư. Hắn ta luôn cảm thấy Bàng Kiêu là một người vô cùng có nguyên tắc, cũng là người vô cùng có lý trí, không ngờ cũng có thời điểm vì một đứa con gái có hơi thích mà không màng tất cả.
Trong lòng Quý Trạch Vũ đã không thể nói rõ là vị gì, tóm lại cũng chẳng phải vị gì tốt lành.
Hắn ta trú đóng ở biên cảnh với Tác - ta đã hơn một năm, còn Bàng Kiêu thì suốt năm qua vẫn luôn chinh chiến ở phía Nam, hai người không gặp được nhau, tất nhiên hắn không thể biết nhiều về chuyện riêng của Bàng Kiêu. Hắn ta cho rằng Bàng Kiêu vẫn như trước kia, không thay đổi gì, không ngờ chỉ mới thời gian nửa năm ngắn ngủn mà lại xảy ra nhiều biến hóa mà hắn ta không thể ngờ được như vậy.
Thảo nào hắn ta lại nhặt được con ngựa trắng yêu quý của Bàng Kiêu, hóa ra cũng có lúc Bàng Kiêu nỡ lòng như vậy, lại nỡ tặng một con hãn huyết bảo mã cho một hạng nữ lưu. Hôm nay, còn vì tìm kiếm cứu mạng nữ tử này mà phạm vào lỗi lớn nhường ấy, để cho Thánh thượng có được cơ hội lớn đến vậy.
Đúng vậy, kết luận của Quý Trạch Vũ thì chắc chắn có chuyện Bàng Kiêu dẫn Hổ Bí quân ra khỏi thành tìm người.
Mà Thánh thượng tựa hồ cũng có kết luận này, nên mới sắp xếp cho Long Tương quân của hắn ta tới giám sát thế trận. Lần này, rõ ràng là Thánh thượng muốn ra tay với Bàng Kiêu, chuẩn bị hoàn toàn làm hắn suy yếu.
Ngày thường bọn họ đều làm việc rất cẩn thận. Bởi vì nếu bàn về công cao chấn chủ, hắn ta và Bàng Kiêu không phân cao thấp, sự khó xử của Bàng Kiêu, hắn ta có thể hiểu được. Hắn ta đã phải cẩn thận mưu tính, để lại một nhược điểm cho Hoàng thượng chỉ để cầu tự vệ, ấy vậy Bàng Kiêu xưa nay tỉnh táo, túc trí đa mưu lại vì một nữ tử mà không màng an nguy của mình.
Quý Trạch Vũ nghĩ như vậy, hai bàn tay đang giấu dưới lớp áo choàng cũng dần siết chặt.
Hắn ta không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì. Giận Bàng Kiêu vì không báo thù cho cha?
Giận Bàng Kiêu vì một nữ tử mà thay đổi, trở nên không phân nặng nhẹ?
Hay là giận vì hành động xộc vào đội ngũ Đại Yên đầu hàng của mình đã gây ra một loạt rắc rối cho Bàng Kiêu?
Những tâm trạng rối ren kia khiến hắn ta không thể phân rõ, chẳng qua chỉ là vô số tâm trạng trộn lẫn vào nhau khiến hắn ta càng thêm phiền não, phiền não đến muốn giết người!
Trong lúc nội tâm Quý Trạch Vũ chuyển hướng trăm lần, Kỳ Nhữ Cương đã cho người cẩn thận lục soát trong Hổ Bí quân, thậm chí còn tra xét hết lượt những gia quyến nhà triều thần Đại Yên đầu hàng được cứu một lần. Cùng lúc đó, một nhóm người cũng chạy tới vây kín tầng tầng lớp lớp xung quanh chiếc xe ngựa mà Tả Tiến Vĩ canh giữ cẩn mật trên con đường.
“Trung Thuận thân vương, đến lúc này rồi mà ngươi còn không chịu xuống xe nhận tội?”
Kỳ Nhữ Cương và Tả Tiến Vĩ một trước một sau, cùng tiến tới xung quanh xe ngựa.
Bách tính vây xem và cả Hổ Bí quân, bao gồm Lý Khải Thiên và Lệ Quan Văn, Quý Trạch Vũ đã cải trang đứng trong đám đông cũng cùng đưa mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa.
Chỉ thấy mành xe được vén khẽ, một ông lão tuổi độ thất tuần, lưng còng tóc hạc run rẩy bước xuống xe, tiếp theo sau là một tiểu nha đầu để kiểu tóc búi hai bên, mặc một cái áo kép màu hồng nhạt.
Ông lão đặt một cái đệm chân bằng gỗ xuống trước xe ngựa.
Mọi người lại được trận xôn xao, lòng nói một người đàn ông như Trung Thuận thân vương, chẳng lẽ xuống xe lại còn cần ghế đệm chân sao?
Đúng lúc ấy, màn xe màu xanh thẫm được một cánh tay trắng như bạch ngọc vén lên.
Trước tiên, mọi người nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi xuống xe, lúc cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống đường nét dịu dàng. Khi nàng được tiểu nha đầu dìu đỡ đứng vững trước xe, xung quanh lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Đó là một thiếu nữ rất đẹp, mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt, khoác áo lông cáo trắng tinh, đeo đôi vòng tay đính viên bảo thạch màu đỏ.
Nàng đứng trong đám đông, chân tay có phần luống cuống, đôi mắt hạnh lanh lợi hình như vì kinh sợ mà phủ một tầng hơi nước. Đầu ngón tay trắng xanh khẽ sửa lại cổ áo lông, khuôn đầu xinh xinh cúi xuống, nửa gương mặt đều chìm trong cổ áo lông trắng tinh. Dưới ánh nắng ngày đông, da thịt trắng như phấn của nàng phản chiếu lại cổ áo, khiến toàn thân đều như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, xiêm áo màu xanh nhạt lại khiến mùa đông xám trắng có thêm mấy phần ý xuân, cái xinh đẹp khiến lòng người run rẩy.
Trong đám đông, Lý Khải Thiên nheo mắt.
Đại thái giám Lệ Quan Văn hoảng sợ há hốc mồm, nuốt cả họng gió lạnh cũng không nhận ra.
Quý Trạch Vũ vẫn không một biểu cảm, chỉ là trong đôi mắt hoa đào lướt qua một tia sáng sắc lẻm, trong bụng như có một giọng nói vang lên: Nàng chính là Tứ tiểu thư của Tần gia.
Mà Kỳ Nhữ Cương và Tả Tiến Vĩ gần trong gang tấc thì đều nhìn đến ngây người.
Ngược lại, mấy binh lính Hổ Bí đứng gần hơn thì lại bình tĩnh hơn chút ít, bởi vì bọn họ đều đã gặp Tần Nghi Ninh, biết đây là thê tử tương lai của Vương gia.
Tạ Nhạc hiện đang giả trang thành một ông lão tuổi đã thất tuần, run rẩy tiến lên hành lễ với Tả Tiến Vĩ, khàn giọng nói: “Tả tướng quân, ngài làm thế đâu có giống với điều chúng ta đã bàn với nhau khi trước. Không phải ngài nói là phải hộ tống tiểu thư nhà ta trở lại kinh thành ư? Tại sao tới kinh thành rồi lại không cho tiểu thư nhà ta vào trong, còn muốn mời tiểu thư phải xuống xe?”
Tả Tiến Vĩ ngơ ngác hỏi lại: “Ngươi là người phương nào? Bản quan từng gặp ngươi lúc nào?”
Bấy giờ, Tạ Nhạc liền tức giận nói: “Tả đại nhân, ngài nói vậy là không đúng rồi! Tuy Đại Yên ta đã quy thuận Đại Chu, nhưng tiểu thư nhà ta dù gì cũng là đích nữ của Tần gia An Bình Hầu. Tần Thái sư lại đã từng là danh thần của Yên triều, người chối cãi như vậy rốt cuộc là có ý gì!”
“Ngươi, ngươi!” Đầu óc Tả Tiến Vĩ có hơi không phản ứng kịp, liền đó cũng nhận ra được có chuyện không đúng, vội vàng hỏi tên lính thân cận đứng ngay bên, “Đã có chuyện gì xảy ra, không phải trong xe ngựa này là Trung Thuận thân vương sao hả? Các ngươi rốt cuộc đã canh giữ thế nào!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Phó tướng cũng bối rối: “Đại nhân, đại nhân bớt giận, cả đường đi thuộc hạ vẫn luôn cẩn thận trông giữ chiếc xe này, đừng nói là người, đến con chim sẻ cũng không thể bay đi được! Trên, trên cái xe này đúng là Trung Thuận thân vương mà!”
Tần Nghi Ninh khẽ nhíu đôi mày liễu, giọng nói êm mềm ẩn chứa mấy phần tức giận: “Nói thế là thế nào? Cả đường ta vẫn luôn ở trên xe này, trên xe trừ vị gia nhân già đã tới tuổi xưa nay hiếm thì cũng chỉ còn tiểu nha hoàn mới có tám tuổi này, làm gì còn có người khác nữa?”
Tần Nghi Ninh giận dữ trừng mắt nhìn Tả Tiến Vĩ, lại nghiêm trọng trách cứ: “Tả đại nhân, vốn tiểu nữ còn ghi nhớ ân cứu giúp của chủ soái quân doanh là ngài, ngài còn hứa với ta là khi trở về sẽ tiếp tục tìm người nhà đã lạc mất của ta, ta cũng đã đồng ý tiến cử ngài với cha ta.”
“Vậy mà bây giờ, trước mặt mọi người, ngài lại bôi nhọ ta như vậy? Rốt cuộc ngài có ý gì? Đại Yên ta đúng là đã quy hàng Đại Chu, quy thuận Thánh thượng, nguyên nhân không gì khác ngoài việc Thánh thượng là bậc minh quân, không ngờ dưới trướng minh quân lại có loại người lật lọng như Tả đại nhân đây, cũng thật khiến tiểu nữ được mở rộng tầm mắt!”
Cả tràng này của Tần Nghi Ninh đúng là nói có sách mách có chứng, hơn nữa còn tin tức còn lớn tới kinh người.
Đám đông vang rần tiếng xôn xao.
Gì mà Trung Thuận thân vương đích thân điều binh?
Gì mà Trung Thuận thân vương giả truyền thánh chỉ?
Hết thảy vốn chỉ là lời nói giả dối!
Đại nhân Tả Tiến Vĩ vốn đã có ý đồ lôi kéo triều thần Đại Yên đầu hàng, thế nên mới dẫn binh ra ngoài ứng cứu! Thử hỏi, người có binh phù của Hổ Bí quân, ngoài Tả đại nhân thì còn ai?