CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong đám đông, Lý Khải Thiên chau mày, liếc ánh mắt hoài nghi nhìn Tả Tiến Vĩ.



Tả Tiến Vĩ là Thượng thư Bộ Binh, lại tiếp nhận chức chủ soái thống lĩnh mười vạn Hổ Bí quân, tay nắm trọng binh, khó tránh dã tâm bành trướng, muốn độc chiếm quyền lực.



Nhưng Tả Tiến Vĩ có gan mưu lợi mà vu hãm cho Bàng Chi Hi tội khi quân không?



Lúc này, Lý Khải Thiên đã không biết mình nên tin ai nữa.



Mà Tần Nghi Ninh thì vẫn đang đập mạnh “nỗi oan bằng trời” này vào đầu Tả Tiến Vĩ không chừa sức lực!



“Tả đại nhân, ngài còn nói muốn ta dẫn ngài tới tiến cử cha ta trước rồi mới tiến cử tới cho Yên Quận vương, hôm nay ngài làm như vậy, chuyện tiến cử cứ thôi đi thì hơn. Cha ta là chính nhân quân tử, cũng khinh thường kết bạn với tiểu nhân!”



Nếu giờ mà Tả Tiến Vĩ còn chưa nhận ra mình bị vu hãm, vậy thì là kẻ ngốc thật rồi!



Ông ta tức giận giậm chân, chỉ thẳng mũi Tần Nghi Ninh mắng: “Ngươi ngậm máu phun người, ngươi là thứ dã loại ở đâu ra mà dám giả mạo người Yên triều! Còn dám ăn nói bừa bãi như thế! Ta đã làm chuyện ấy hồi nào cơ chứ! Ta vốn chưa hề cứu ngươi!”



Tần Nghi Ninh bị quát đến nhíu mày, quay đầu nhìn mười người Yên triều được Hổ Bí quân tìm về kia, không nhiều lời.



Nhưng thái độ bình tĩnh không chút nhượng bộ nào của nàng lại đang nói rõ cho mọi người, rằng Tả Tiến Vĩ đang nói láo.



Xem kịch hồi lâu, Kỳ Nhữ Cương đã hiểu đây chính là cái bẫy do Tả Tiến Vĩ bày ra, còn kéo cả Thánh thượng vào.



Ông ta bèn bực tức tiến lên kiểm tra xe ngựa, không thấy Bàng Kiêu đâu thì cao giọng xác nhận: “Các ngươi đã lục soát cẩn thận chưa? Trong đội ngũ thật sự không có Trung Thuận thân vương chứ?”



“Hồi đại nhân, quả thật không có!”



Lính Hổ Bí có mấy thanh niên thân cận với Bàng Kiêu, có cơ hội tiến vào Tinh Hổ vệ thì giờ đều đã hiểu rõ.



Một người trong đó dùng giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để những người vòng ngoài cũng nghe thấy lẩm bẩm: “Lạ thật đấy, Trung Thuận thân vương đã nộp hổ phù, nghe nói đang dưỡng bệnh rồi, đáng lý hôm nay phải đang nằm ở Vương phủ nghỉ ngơi chứ? Tại sao lại có thể trong quân?”



“Đúng vậy, chẳng lẽ Tả đại nhân hồ đồ rồi?”



Tả đại nhân đúng là hồ đồ thật rồi.



Ông ta không tài nào hiểu nổi tại sao một người đang sống sờ sờ lại không thấy tăm tích đâu. Khi lên xe còn là một người đàn ông vạm vỡ, sao xuống xe đã thành tiểu nương tử gầy yếu này rồi!



Lông tơ trên sống lưng ông ta chợt run run dựng ngược, mồ hôi lạnh men theo trán rơi xuống.



Đúng là không ổn. Trên mật báo ông ta gửi, tổng kết lại chỉ có hai nội dung, thứ nhất là một phong sớ tấu, tố Bàng Chi Hi đích thân điều binh, thứ hai là tố Bàng Chi Hi giả truyền thánh chỉ.



Hai vạn Hổ Bí quân hiện tại đã bị Thần Cơ Doanh, Ngũ Quân Doanh, Tam Thiên Doanh và cả mười ngàn Long Tương quân canh giữ ngoài cổng, lại thêm Thượng thư Bộ Hình còn dẫn người tới truyền chỉ toàn thành chỉ cho ra không cho vào, từ đó đã đủ thấy được động tĩnh lớn như vậy chính là do Thánh thượng sắp xếp.



Sở dĩ Thánh thượng làm vậy, tất cả cũng vì tin vào mật báo của ông ta, ý đồ lợi dụng sai lầm của Bàng Chi Hi để bắt tại trận ngay trước mắt muôn dân.



Nhưng trên thực tế, chẳng biết tại sao mà chuyện lại hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.



Bàng Chi Hi không thấy đâu cả! Kế hoạch đã tan tành, liệu Thánh thượng có nuốt sống ông ta luôn không!



Trong đám đông, chân mày Lý Khải Thiên càng nhíu chặt hơn hết.



Lần đầu tiên Quý Trạch Vũ dùng ánh mắt nghiêm túc dò xét Tần Nghi Ninh.



Một nữ tử khuê các, ngay trước mặt mọi người mà vẫn có thể ăn nói có lý lẽ đường hoàng, lại không hề lộ vẻ khiếp nhược, ném sạch sẽ mọi oan uổng của Bàng Kiêu cho kẻ khác gánh hết.



Nữ tử này đúng là không đơn giản.



Ai nấy đều tự có suy nghĩ riêng, nhưng Hổ Bí quân thì lại vẫn tốt. Bởi do quân quy nghiêm khắc, khi xếp hàng không được châu đầu ghé tai, thành ra bây giờ không ai vang lên tiếng nói gì.



Nhưng dân chúng vây xem thì lại không để ý mấy cái đấy. Mọi người túm năm tụm ba bàn tán, tiếng xì xào vang không dứt bên tai, đều cùng suy nghĩ có phải Thánh thượng đã muốn diệt tận gốc Bàng Chi Hi rồi hay không.



Còn một số người có ánh mắt chính trị thì còn suy đoán không biết có phải Thánh thượng bắt đầu muốn diệt trừ những công thần khai quốc rồi không.



Những lời này, rơi vào tai Lý Khải Thiên quả thật không khác gì một bàn tay tát thẳng vào mặt y. Y không phải hôn quân mà là minh quân, quyết không thể làm ra những chuyện được chim quên ná, được cá quên nơm ấy, ít nhất là ngoài mặt thì không thể. Bởi vì y không cho phép sách sử viết về mình ghê tởm đến thế.



Nhưng tiếng bàn tán vẫn vang mãi bên tai, dân chúng càng suy đoán thì trí tưởng tượng càng bay xa, dường như y thật sự đã làm những việc ấy!



Hết thảy những thứ này đều do mật báo của tên họ Tả vô liêm sỉ kia tạo thành!



Ngay trong lúc tình cảnh đang giằng co, nơi cổng thành bỗng truyền tới một hồi xôn xao.



Liền ngay đó, có người cao giọng hét: “Trung Thuận Thân vương tới!”



Nghe vậy, tất cả đều nhìn về phía cổng thành.



Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đi từ trong thành đi ra, chiếc xe kia mui bánh sơn đỏ, cờ tua lất phất, nhìn đã biết kiểu xe dành riêng cho thân vương.



Khi xe ngựa tới gần, Hổ Tử ngồi trên càng xe nhảy xuống, vén màn cửa.



Chỉ thấy Bàng Kiêu khoác áo lông cừu, sắc mặt tái nhợt bước từ trên xe xuống, còn che miệng ho đến mấy tiếng liền.



Tả Tiến Vĩ trợn mắt nhìn Bàng Kiêu, hệt như gặp ma.



Người này, chẳng lẽ người này lại có phép thuật Mao Sơn?



Thời gian trước còn mới thấy hắn bệnh không dậy nổi nằm trong quân doanh, bây giờ trở lại kinh đô, tìm trong đội ngũ không thấy hắn mà lại thấy người đi ra từ trong thành.



Kỳ Nhữ Cương vừa nhíu mày vừa tiến lên hành lễ, “Tham kiến Vương gia.”



Mọi người cũng đều hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”



Bàng Kiêu xua tay, lại khụ khụ mấy tiếng mới nói: “Chớ nên đa lễ như vậy, bản vương nghe nói có người vu cáo bản vương tự ý điều binh, còn nói bản vương dẫn theo hai vạn quân tới biên giới Đại Yên, còn lừa gạt Tả đại nhân là ta xuất hành theo lệnh à?”



“Việc này…” Mồ hôi trên trán Tả Tiến Vĩ ngày càng nhiều.



“Có phải bình thường bản vương quá tốt tính nên Tả đại nhân coi ta là trái hồng mềm dễ nắn bóp rồi không? Bản vương đã bệnh nhiều ngày, vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, ngươi lại vu hãm bản vương tự ý điều binh ý đồ mưu phản? Thánh thượng xót ta vất vả, lệnh ta nghỉ ngơi, hổ phù cũng không còn trong tay thì bảo ta điều binh thế nào?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Huống hồ, mấy ngày nay, ta vẫn luôn trong phủ dưỡng bệnh, các ngươi lại nói ta ở xa tận biên giới Đại Yên, còn bịa chuyện gì mà tuân lệnh luyện binh? Đúng là mới mỉa mai làm sao!”



Bàng Kiêu chỉ vào Kỳ Nhữ Cương: “Kỳ đại nhân, trước khi ngươi cho người làm việc, vui lòng điều tra cho rõ ràng! Cửa phủ Trung Thuận thân vương ở đâu lẽ nào ngươi lại không biết? Nếu ngươi nghe lời tố cáo của Tả đại nhân mà cảm thấy hoài nghi bản vương, chẳng lẽ lại không biết đến Vương phủ điều tra? Còn phải rầm rộ ra quân khiến bao người vây lại cười chê thế này à!”



Kỳ Nhữ Cương bị Bàng Kiêu mắng cho đỏ mặt tới tận mang tai, trong lòng thầm nghĩ nào có phải ông ta làm chứ, rõ ràng là do Thánh thượng làm mà!



Nhưng cái tội này, ông ta chỉ có thể gánh thay cho Thánh thượng.



Trong đám đông, Lý Khải Thiên đã sớm giận tới bốc khói đầu mà không thể làm gì được.



Bây giờ y thật hối hận không hiểu sao mình lại cho việc đã “mười phần chắc chín”, vì sao không lục soát phủ Trung Thuận thân vương trước tiên?



Nếu khi ấy lấy được chứng cứ Bàng Kiêu không ở trong Vương phủ, bây giờ hắn còn có thể phách lối vậy nữa không?



Nhưng suy nghĩ thoáng đổi, Lý Khải Thiên lại bắt đầu hoài nghi không biết lần này rốt cuộc là Bàng Kiêu dẫn binh ra ngoài, hay do Tả Tiến Vĩ muốn độc chiếm quyền hành mà lập bẫy hãm hại Bàng Kiêu?



Lý Khải Thiên vốn tính đa nghi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, y đã hoàn toàn không biết nên tin tưởng người nào.



Lúc này, trừ những người cải trang đứng trong đám đông, Bàng Kiêu là người có tước vị cao nhất.



Thế nên hắn lại khụ khụ thêm mấy tiếng, đoạn ra lệnh: “Mở cổng thành, cứ cho người đi lại như thường, đừng kẹt cứng ở đây, ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng nữa. Ngoài ra, sắp xếp dịch quán an trí cho những người Đại Yên từ xa tới.”



Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt phượng khẽ nhếch của Bàng Kiêu lần đầu tiên rơi vào Tần Nghi Ninh, trong đôi mắt bùng lên hai ngọn lửa, nồng cháy như sắp đốt trụi Tần Nghi Ninh ngay tại chỗ này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi