Lý Khải Thiên ngẩn người ngắm nhìn một chậu cảnh san hô trong góc phòng đến xuất thần, tâm tình trong ánh mắt giằng co bất định, cứ như vậy nửa canh giờ, vẻ do dự trên khuôn mặt y mới tan biến, trở nên kiên quyết.
“Lệ Quan Văn.”
“Dạ có nô tài.” Lệ Quan Văn vẫn đứng ở chỗ khuất, Lệ Quan Văn lập tức bước tới hành lễ.
Giọng Lý Khải Thiên vang vọng trong ngôi điện rộng rãi: “Đến cung Từ Ninh, tặng cho Hạ Lan một số vải vóc đang thịnh hành. Nói với Hà Hương, phải hầu hạ chủ tử chu đáo, chớ có tà tâm, trẫm biết được nhất định không tha!”
“Dạ. Nô tài đi ngay. Thánh thượng, tối nay có lật thẻ bài không?
Lý Khải Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trẫm đến chỗ Hoàng hậu.”
***
Mấy ngày gần đây, cuộc sống của Tần Nghi Ninh càng yên bình. Từ hôm gặp hai thị thiếp của Bàng Kiêu, sau khi bị hắn nổi giận trách mắng một phen, nàng liền bị cấm túc. Cảnh sắc ở Tố Tuyết Viên rất hợp ý nàng, người hầu cũng là tâm phúc do Bàng Kiêu bố trí, hàng ngày nàng và Liên Tiểu Chúc kề cận, lúc rảnh rỗi nàng lại dạy nó đôi điều.
Chẳng hạn, nàng cố ý đặt ra nhiều câu hỏi để luyện cho Liên Tiểu Chúc trả lời. Nàng cũng dạy nó một số kiến thức và phép tắc thông thường, kể cả nấu nướng và trà đạo. Nói tóm lại là, hễ nàng thấy Liên Tiểu Chúc không biết điều gì, mà nàng biết, thì nàng đều kiên trì giảng giải cho nó.
Ngày hôm đó, ăn cơm trưa xong, Tần Nghi Ninh đang cảm thấy nhàm chán, chợt nghe có tiếng chó sủa.
Tiếng chó sủa kia, một ồm ồm, một lanh lảnh, tiếng sủa lanh lảnh rõ ràng là của Đại Bạch, tiếng con chó lạ còn lại thì nàng không biết.
Vừa nghe tiếng chó, Liên Tiểu Chúc liền vui mừng đứng lên: “Tỷ tỷ, chó chó!” Nói rồi, nó liền chạy ra ngoài.
Bên tường hậu viên của Tố Tuyết Viên có chuồng chó, thường ngày, con Đại Bạch do Diêu thị nuôi hay chui vào đó chơi.
Tần Nghi Ninh đuổi theo Liên Tiểu Chúc, khoác thêm áo choàng cho nó, căn dặn: “Muội đi từ từ thôi, coi chừng ngã!”
Đại nha hoàn Tiêm Vân liền cười nói: “Cô nương thật sự coi Liên cô nương là em ruột.”
Tiêm Vân có dáng vẻ nhu mì, dung mạo thanh tú, cũng là tâm phúc của Bàng Kiêu giống như Ký Vân, là người đáng tin cậy.
Ký Vân võ nghệ trác tuyệt, do đó trước kia Bàng Kiêu sai Ký Vân đi theo bảo vệ Tần Nghi Ninh.
Tiêm Vân không biết võ nghệ, nhưng là người thông tuệ, cẩn trọng, hơn nữa rất thông thạo đối với việc nấu nướng, pha trà, cũng thành thạo đối với việc quản lý nha hoàn trong viện, không mấy khi Tần Nghi Ninh phải bận tâm lên tiếng, nàng ta có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa, vô cùng hiểu hiểu chuyện. Hôm nay Tần Nghi Ninh sống trong Vương phủ, Bàng Kiêu cũng giao Tiêm Vân cho nàng.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Tiểu Chúc có ơn cứu mạng ta. Trước kia, lúc ở trên núi, nếu không gặp được muội ấy, ta đã chết vì lạnh và đói. Cha đứa bé này mới mất, một mình ở trong núi không ai nương tựa, đã mười tuổi rồi, mà dáng vóc như của một đứa bé. Lúc đó ta đã nguyện, chỉ cần có thể sống sót, ta nhất định sẽ báo đáp cho muội ấy. Hôm nay có cơ hội, đương nhiên ta phải cố hết chăm sóc nó.”
Nàng sợ Bàng Kiêu phát hiện manh mối nên luôn nói Liên Tiểu Chúc lớn hơn tuổi thật một tuổi.
“Cô nương là người hết sức tình nghĩa, thảo nào trong lòng Vương gia chỉ có một mình cô nương.” Tiêm Vân mang một chiếc áo lông chồn bạc dày tới khoác thêm cho Tần Nghi Ninh, lại đưa cho nàng đôi bao tay bằng lông thỏ trắng, trong lót sợi bông.
“Cô nương sinh trưởng ở phía Nam, chắc chắn không thể lập tức thích nghi với khí hậu miền Bắc, cô nương mặc thêm áo ấm hãy ra ngoài, kẻo nhiễm phong hàn, nhất định Vương gia sẽ rất đau lòng.”
“Đa tạ.” Tần Nghi Ninh mỉm cười xỏ hai tay vào bao tay, quả thật bên trong rất ấm, nàng nhớ vừa rồi bao tay này vẫn được sấy trên giường lò, để nàng có thể dùng tới bất cứ lúc nào.
Tần Nghi Ninh đi tới trước cửa, Tiêm Vân liền vén rèm cửa độn bông lên giúp nàng.
Gió lạnh đập vào mặt, tuyết trong sân viện được quét rất sạch, chỉ ở đầu tường và trên cành cây bất chợt có tuyết rơi xuống. Liên Tiểu Chúc mặc áo đỏ, ôm một con chó Bắc Kinh màu trắng như tuyết, ngồi xổm trên mặt đất, đang ngẩn người nhìn một con chó lớn lông đen đang nhe răng cách đó không xa.
Tần Nghi Ninh cũng hơi ngẩn người, hỏi Tiêm Vân: “Nó là?”
“Dạ, đó là Đại Hắc. Nghe nói nó đã mười tuổi rồi. Trước kia lão thái gia nuôi trong nhà, giữ nhà, hộ viện rất lợi hại, lại rất thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Vậy là Đại Hắc và Liên Tiểu Chúc cùng tuổi.”
Tiêm Vân nhìn thân hình rắn chắc cân đối của con chó đen to lớn, lại nhìn cô bé áo đỏ ngồi trên mặt đất, không kìm được bật cười khúc khích.
Tần Nghi Ninh đi xuống thềm, chợt nghĩ con Đại Hắc này còn may mắn hơn mình, vậy mà được gặp Bàng Chi Hi lúc hắn còn niên thiếu, không kìm lòng được liền xoay người lại, mỉm cười gọi đùa: “Đại Hắc.”
Đại Hắc lập tức nhìn qua, vành tai giật giật, cái đuôi lưỡng lự lắc lắc, cũng không nhe răng.
Nghe tiếng của Tần Nghi Ninh, Liên Tiểu Chúc ôm con chó Bắc Kinh nhỏ xíu chạy tới, đôi mắt trong trẻo: “Chó to!”
“Đúng vậy, là chó to, Tiểu Chúc thích nó sao?”
Liên Tiểu Chúc gật đầu lia lịa: “Thích, nướng!”
Thiếu chút nữa Tần Nghi Ninh ngã ngửa, thảo nào con Đại Hắc vốn thông minh và bén nhạy cứ nhe răng với Liên Tiểu Chúc, tiểu nha đầu này lại muốn nướng người ta!
Liên Tiểu Chúc sống trên núi nhiều năm như vậy, thức ăn chủ yếu là thịt nướng, do đó nó rất thích thịt nướng, hôm qua ở Tố Tuyết Viên, nó còn nướng chim sẻ ăn, mặc dù lúc này đã ăn cơm no, nó vẫn muốn ăn thịt nướng.
Tần Nghi Ninh dí tay vào trán nó, nói: “Không được, chẳng phải đã ăn cơm rồi sao? Chiên, rang, xào, hầm, các loại thức ăn ngon, muội còn thấy chưa đủ sao? Đại Hắc là chó có chủ, không thể đem nướng ăn được, muội hiểu chưa?”
Liên Tiểu Chúc nhíu mày, tủi thân gật đầu, cái gì nó cũng nghe hiểu, hơn nữa rất thông minh, chỉ là nói năng vẫn không lưu loát.
Tuy nhiên, ưu điểm lớn nhất của nó là nghe lời, vả lại chỉ nghe lời của Tần Nghi Ninh. Tần Nghi Ninh nói không được nướng Đại Hắc, nó cũng từ bỏ ý định đó.
Có lẽ vì tiểu nha đầu không còn tỏ vẻ thèm thuồng đối với Đại Hắc, Đại Hắc không còn cảm nhận được ác ý của con bé, liền ngẩng đầu đứng tại chỗ sủa hai tiếng, lại ve vẩy đuôi.
Tần Nghi Ninh liền bước tới vuốt ve đầu Đại Hắc, rồi tiện tay gãi gãi cằm nó, cho nó đã ngứa.
Đại Hắc sủa ồm ồm mấy tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khoái trá, đuôi dựng lên, dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, phơi cái bụng lên trời.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh cảm thấy buồn cười, không ngờ Đại Hắc giữ nhà, giữ sân trong truyền thuyết lại dạn người như vậy.
Đại Bạch nằm trong lòng Liên Tiểu Chúc uốn éo thân hình nhảy xuống đất, cũng chạy quanh bên chân Tần Nghi Ninh. Tần Nghi Ninh đưa bao tay cho Tiêm Vân cầm, cũng tranh thủ vuốt ve nó.
Trên người nó vừa mềm vừa ấm áp, lông xù sờ vào thật dễ chịu, Tần Nghi Ninh không cầm lòng lại vuốt ve mấy cái, cảm xúc buồn bã tích tụ trong lòng đều tan biến.
“Nàng đối xử với chúng còn dịu dàng hơn ta, ta ghen thực đó!”
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu, có tiếng cười trầm ấm của Bàng Kiêu.
Tần Nghi Ninh ngẩng lên nhìn, đã thấy Bàng Kiêu chắp tay sau lưng, đứng ở trước mặt.
Đại Hắc và Đại Bạch đều xoay người đứng lên, một đen một trắng, một lớn một nhỏ vẫy đuôi, lắc mông, chạy vòng vòng quanh chân Bàng Kiêu, rõ ràng là muốn thân cận lấy lòng.
Tần Nghi Ninh đứng lên, Tiêm Vân lập tức đưa khăn nóng tới cho nàng lau tay, lại đưa bao tay để nàng đeo vào.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Sao hôm nay không ra đi ra ngoài?”
“Mới đi một chuyến về, có hai tin tức muốn nói cho nàng biết.”