CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Tin gì vậy?” Tần Nghi Ninh nghi hoặc đi tới trước mặt Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu đưa tay ôm vai nàng, vừa đi vào nhà, vừa nói: “Hôm qua Tả Tiến Vĩ làm Thánh thượng tức giận, Thánh thượng phân phó kéo hắn ra ngoài đánh ba mươi trượng, lập tức bị cách tất cả chức quan, hôm nay ngồi không ở nhà rồi.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, tỏ vẻ không muốn bình luận.



Từ lâu nàng đã dự liệu được kết cục không tốt của của Tả Tiến Vĩ, Hoàng đế Đại Chu đa nghi, mà Tả Tiến Vĩ gửi về những bản tấu mâu thuẫn nhau, còn làm hại y phải huy sư động chúng, triển khai thanh thế lớn như vậy, khiến cho những mâu thuẫn vốn được che giấu kỹ bỗng chốc phơi bày ra ngoài sáng.



Chu đế lòng dạ thâm trầm, lần này lại bị làm lộ ra mánh khóe, mất thể diện, làm sao còn có thể tha thứ cho Tả Tiến Vĩ.



Cho dù Tả Tiến Vĩ có tài thông thiên triệt địa, nhưng đã bị Hoàng đế Đại Chu nghi ngờ thì tiền đồ cũng không còn.



Bàng Kiêu thấy nàng không mảy may kinh ngạc, vừa thầm tán thưởng vừa thích thú, đưa ngón trỏ vuốt mũi nàng, cưng chiều nói: “Nàng phản ứng bình thản như vậy, khiến ta cảm thấy mình không có chút thành tựu nào. Vừa rồi ở trong thư phòng, Từ tiên sinh, Tạ tiên sinh đều khen nàng liệu sự như thần, ta nghe mà trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài mặt không tiện khoe khoang, khổ sở lắm mới nín nhịn được, vậy mà tới chỗ của nàng, nàng lại không cho ta có cơ hội nào để đắc ý.”



“Thật lạ, đó vốn là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, có cái gì đáng vui mừng đâu!”



Bàng Kiêu xua tay ra hiệu cho bọn Tiêm Vân lui ra, để nàng ngồi trên giường sưởi bên cửa sổ, khom lưng xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp của nàng, rồi vui vẻ hôn lên trán nàng.



“Tóm lại là ta rất vui mừng, không chỉ vì vị trí thống soái của Hổ Bí quân, mà càng bởi vì Nghi tỷ nhi của ta lợi hại như vậy! Nàng không biết bây giờ bọn họ tôn sùng nàng như thế nào đâu! Ta chỉ biết, Nghi tỷ nhi của ta có bản lĩnh thu phục những người đó. Nàng tốt như vậy, cho dù người khác có thành kiến với nàng, khi tiếp xúc cũng sẽ thích tính cách của nàng.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, mặt đỏ bừng, khẽ dựa vào vai hắn.



“Được rồi, chàng đắc ý như vậy, coi chừng bọn họ chê cười chàng đó.”



“Chê cười? Bọn họ ước ao, ghen tị còn không hết đây!” Bàng Kiêu ngồi xuống bên cạnh nàng.



“Đó chỉ là một tin tức, chàng nói còn một tin tức nữa mà?”



“Ừ.” Bàng Kiêu nói: “Đội ngũ Đại Yên bị tách ra đã được đội nhân mã do Thánh thượng bố trí đưa trở về, hẳn là ngày mai là có thể vào kinh.”



“Vậy là đã tìm được phụ thân và mẫu thân của ta rồi!” Tần Nghi Ninh hết sức vui mừng.



Nhưng Bàng Kiêu nắm vai nàng, để nàng ngồi xuống, trấn an: “Chính là ta muốn nói với nàng điều này, mọi người trong nhà đều đã tìm được, chỉ là trong đoàn không thấy phụ thân, mẫu thân và di nương của nàng.”



Tần Nghi Ninh như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, nỗi lo lắng kiềm chế lâu ngày, hôm nay như nước lũ vỡ đê, khiến cả người nàng chấn động đến choáng váng.



“Sao lại như vậy? Sao phụ thân và mẫu thân ta không trở về cùng một lượt? Ngày hôm đó, nhà chúng ta đi gần ở phía sau, Tào di nương lại có võ công cao cường, mà phụ thân ta cũng có thị vệ và tùy tùng đi theo, sao lại tìm không được người?”



“Nàng đừng hoảng sợ, đừng hoảng hốt.”



Bàng Kiêu ôm vai nàng, vỗ gương mặt nàng, nói: “Nàng cũng nói, bên người An Bình Hầu có thị vệ bảo vệ, lại có cả Tào thị, tất nhiên ông ấy an toàn, chỉ có điều không biết gặp phải chuyện gì đó làm trở ngại. Tạm thời nàng đừng quá lo buồn, ta đã sai người đi tìm rồi. Quay lại tìm kiếm ở nơi xảy ra chuyện, nhất định sẽ tìm được người.”



Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại, khôi phục tinh thần sau cú sốc vì mọi người trong nhà đều đã tìm được, nhưng phụ thân và mẫu thân nàng thì vẫn còn mất tích.



Bàng Kiêu ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, nàng liền ngơ ngẩn tựa vào lòng hắn, cọ vào vai hắn giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, khiến hắn thương xót, trái tim mềm nhũn.



“Ngoan, đừng lo lắng. Sức khỏe của nàng vẫn chưa bình phục hẳn, trước kia bị mất máu nhiều cũng chưa bồi bổ đầy đủ, lại trải qua nhiều tai họa, vừa lánh nạn vừa suy tính rất nhiều, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Bây giờ nàng lại càng không nên lo lắng, chỉ cần tự lo chăm sóc chu đáo cho mình, chuyện khác cứ giao cho ta làm, được không?”



“Ừm.” Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại yên tâm dựa vào lòng hắn.



Bàng Kiêu nói: “Còn nữa, ta sai người âm thầm tìm hiểu rồi, nghe nói lão Phong quân của quý phủ và Nhị lão gia, Tam lão gia trong đội ngũ của Yên Quận vương đã sắp tới kinh thành rồi. Trước kia họ bị tách ra, nhưng xem tình trạng thì dường như tiền bạc mang theo đều bị cướp sạch, trong tiết trời lạnh lẽo thế này, mà ai nấy đều quần áo tả tơi. Cũng khó khăn lắm bọn họ bị tách ra mà còn có thể tập trung lại được. Thám tử của ta nói, nhìn dáng vẻ của họ không ổn lắm, trước khi gặp, nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.”



“Được, ta đã hiểu.” Tần Nghi Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào người Bàng Kiêu, không muốn nhúc nhích.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Lúc này nàng thầm nghĩ gạt bỏ mọi ý nghĩ ra khỏi đầu óc, không nghĩ tới tung tích của phụ thân và mẫu thân, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mấy người lão Thái Quân, càng không nghĩ tới lúc đến kinh thành sẽ phải thu xếp vấn đề của Tần gia như thế nào. Lúc này, nàng chỉ muốn ngủ một giấc, gác bỏ mọi chuyện phiền lòng này qua một bên, không nghĩ tới bất cứ điều gì.



Bàng Kiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, nhận ra thân thể của nàng càng lúc càng nặng, dần dần hoàn toàn dựa vào người hắn, lúc này hắn mới thở dài, hôn nhẹ lên thái dương của nàng, khẽ khàng ôm nàng đặt lên giường đất, cẩn thận đắp chăn cho nàng.



Nhất định là nàng rất lo lắng, lo lắng đến mức ngủ thiếp đi để trốn tránh hiện thực.



Bàng Kiêu yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, rồi liền nghiêng người ngồi ở một bên, vừa ngắm nghía khuôn mặt đang say ngủ của nàng, vừa nghĩ tới chuyện trong triều hôm nay.



Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng gọi khẽ.



“Vương gia.”



Bàng Kiêu nghe tiếng liền đứng dậy, khẽ bước ra bên ngoài, nhẹ nhàng và cẩn thận đóng cửa phòng, rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Tiêm Vân hành lễ rồi thấp giọng nói: “Người bên ngoài nói là Định Bắc Hầu gửi thiếp mời tới, mời ngài ra xem.”



Nghe tới ba tiếng “Định Bắc Hầu”, ban đầu Bàng Kiêu hơi sửng sốt, sau đó mới dặn Tiêm Vân chăm sóc chu đáo cho Tần Nghi Ninh, rồi rảo bước ra ngoài.



Quý Trạch Vũ đưa thiếp mời cho Bàng Kiêu, hẹn hắn ngày mai ra ngoài cưỡi ngựa dạo chơi và uống rượu.



Sau khi Quý Trạch Vũ trở về kinh thỉnh tội, lại “xin cưới” Trưởng Công chúa An Dương, Thánh thượng đã đồng ý, liền phân phó Quý Trạch Vũ nhân lúc Tác - ta có nội loạn, ở lại kinh đô thành hôn.



Do đó Quý Trạch Vũ có cơ hội ở lại, muốn gặp Bàng Kiêu đang nhàn rỗi tại nhà, để cùng nâng cốc đối ẩm như trước kia.



Bàng Kiêu sai người trả lời cho Quý Trạch Vũ, ngày mai nhất định sẽ đến chỗ hẹn đúng giờ.



Suy nghĩ một chút, hắn đến thư phòng ngoại viện triệu tập các phụ tá đến bàn công việc.



Sáng hôm sau, Bàng Kiêu liền dẫn theo Hổ Tử và mấy tên thị vệ đi ra ngoài.



Sau khi ngủ được một giấc, Tần Nghi Ninh đã cảm thấy bình tĩnh trở lại. Hiện giờ nàng đã nghĩ thấu suốt, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, lo lắng chuyện chưa xảy ra, là buồn lo vô cớ, mà lo lắng chuyện đã xảy ra, cũng là vô ích, không bằng nàng cứ làm tốt công việc hiện tại cái đã.



Tần Nghi Ninh gọi Liên Tiểu Chúc đến, cười nói: “Nhân lúc rảnh rỗi, tỷ tỷ sẽ dạy muội vài chữ.”



Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa lộng lẫy chầm chậm dừng lại trước cửa phủ Trung Thuận thân vương.



Có mấy tiểu nội thị mặt trắng không râu giả dạng thành tùy tùng vén màn xe lên, đại cung nữ Hà Hương liền cẩn trọng đỡ Trưởng Công chúa An Dương xuống xe ngựa.



Lý Hạ Lan ngẩng nhìn tấm biển thiếp vàng của phủ Trung Thuận thân vương, mỉm cười nói: “Tới gõ cửa đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi