Tần Nghi Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, Thụy Lan và Thu Lộ đứng hai bên.
Nàng im lặng, vẫn chưa lập tức đáp lời, mà chậm rãi quan sát Chung chưởng quỹ.
Chung Ngọc Thành gần sáu mươi tuổi, vóc người tầm thước, hơi mập một chút. Ông ta mặc một chiếc TSm bằng gấm màu xanh ngọc với hoa văn chữ Phúc, khoác ngoài một chiếc áo vải bông nâu sẫm, đầu đội mũ ấm, giữa mũ gắn một viên ngọc bích to bằng đầu ngón tay cái. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng đủ biết ông ta là người có danh giá.
Nhưng lúc này, gương mặt ông ta rất đau khổ, nếp nhăn trên mặt như viết thành một chữ “Sầu” to tướng, mái đầu hoa râm run rẩy, lúc hành lễ với Tần Nghi Ninh, ông ta khom người rất thấp, như thể không mang nổi sức nặng trên vai.
Tần Nghi Ninh thầm tính toán rất nhanh.
Từ trước đến nay, khi ở bên ngoài bán thảo dược, nàng từng gặp nhiều chưởng quỹ, ai cũng đều rất coi trọng thể diện, luôn là nàng phải cúi đầu khom lưng với họ. Hôm nay vị Chung đại chưởng quỹ này lại quỳ gối trước mặt nàng, trong lúc nhất thời, nàng không tìm được biện pháp ứng đối.
Nhưng mà, nàng là bà chủ mới của Chiêu Vận Ti, tuy rằng về việc quản lý kinh doanh, nàng có thể dựa vào đại chưởng quỹ, nhưng một số quyết sách thì nàng vẫn phải lên tiếng quyết định, sau này kẻ dưới tin phục nàng hay không, tùy thuộc vào cách xử lý của nàng hôm nay.
Nghĩ vậy, Tần Nghi Ninh càng ngồi thẳng tắp, cũng càng tràn đầy khí thế.
Việc nàng im lặng trước đó là cách ứng phó có thâm ý.
Chung chưởng quỹ thấy chủ nhân mới tuy là một vị cô nương trẻ tuổi, nhưng lại rất điềm tĩnh, lại nhớ tới vị nữ “hộ pháp” Định Quốc công phu nhân lợi hại kia, cũng không dám thất lễ, đầu càng cúi thấp.
Nhìn thấy cảnh đó, Thụy Lan và Thu Lộ càng kính phục cô nương nhà mình, các cô nương khác không có được phong thái và khí thế như vậy.
Cứ im lặng như vậy trong khoảng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, Tần Nghi Ninh mới chậm rãi lên tiếng.
Vì cân nhắc lời lẽ, nàng nói rất chậm, nhưng từng châu từng chữ thốt ra đều đầy sức nặng:
“Hôm nay Chung đại chưởng quỹ đến đây gặp ta, là có chuyện gì quan trọng? Mời đứng lên đáp lời. Thụy Lan, dẫn chỗ. Thu Lộ, mang trà thượng hạng ra!”
Thụy Lan và Thu Lộ theo lệnh mà làm.
Chung chưởng quỹ đứng lên, khom người lui ra phía sau, chỉ khi Thụy Lan bưng ghế đẩu tới, ông ta mới ngồi ghé một bên ghế, lại hai tay tiếp nhận chén trà hồng mai do Thu Lộ mang tới, đặt lên chiếc kỷ trà.
Tần Nghi Ninh ngắm nghía chén trà có nắp đậy, nói:
“Ở đây không có người ngoài, Chung chưởng quỹ có gì muốn nói, cứ nói ra đừng ngại. Nhưng lần sau nếu có việc, cứ đến nói thẳng với ta, không được quỳ như hôm nay, trong tiết trời mùa đông thế này, tổn hại sức khỏe thì sao? Sau này, việc kinh doanh của ta còn phải dựa vào chưởng quỹ đó.”
Chung chưởng quỹ là một người thông minh, không cần đối phương nói rõ, liền biết đây là Tần Nghi Ninh trách tội mình có thể phá hỏng danh dự của nàng. Chung chưởng quỹ vội đứng lên, cúi đầu nói:
“Đông gia nói rất đúng, lần này là tiểu nhân lỗ mãng, sau này sẽ không dám như vậy nữa. Chỉ vì tiểu nhân lo lắng sự tình hôm nay, mới tùy tiện đến đây như vậy.
Trong lúc nói chuyện, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Tần Nghi Ninh rất nhanh, chỉ thấy thiếu nữ ngồi thẳng tắp ở vị trí chủ nhà, mặc áo choàng đỏ tươi, dung nhan xinh đẹp đến mức không bút mực nào có thể vẽ ra nổi. Dưới đôi mày dài đến tận tóc mai toát ra khí thế hào hùng là đôi mắt sáng ngời sâu thẳm, khiến người ta cảm thấy nàng là một nhân vật thâm trầm sâu sắc khó dò.
Vừa nhìn, Chung chưởng quỹ cảm thấy trong lòng chấn động, vội nói:
“Đông gia, Chiêu Vận Ti xảy ra chuyện, tiểu nhân không xử lý được, mới đến cầu đông gia giúp đỡ.”
Tần Nghi Ninh thầm giật mình, tuy đã có dự cảm từ trước, biết rằng cho dù Chiêu Vận Ti tới tay mình cũng không phải dễ ngồi không mà ăn tiền lãi, nhưng chuyện đột ngột ập tới, nàng vẫn có cảm giác trở tay không kịp.
Trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh, chỉ hất hàm ra hiệu cho Chung chưởng quỹ tiếp tục nói.
Chung chưởng quỹ nói:
“Mấy ngày nay, chúng ta thuê một cô nương từ Giáo phường, mới mười bốn tuổi, xinh đẹp như hoa. Nào ngờ nàng ta tới tửu lâu được một ngày đã bị Ninh Vương xông vào, lẳng lặng cướp đi.”
“Dưới tay tiểu nhân không phải không có quyền sư hộ viện, Chiêu Vận Ti chúng ta cũng không phải dễ dàng bị người ức hiếp, nhưng Ninh Vương có thế lực to lớn, tiểu nhân thực sự không dám xông vào.
“Tính đến hôm nay, vị cô nương kia đã tới phủ Ninh Vương ba ngày rồi. Người thuê tới bị cướp đi, bây giờ không cách nào ăn nói với quản sự bên phía Giáo phường, cho nên tiểu nhân mới đến cầu xin cô nương đứng ra giải quyết.”
Trong phút chốc, phòng trong hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thụy Lan và Thu Lộ ở một bên lắng nghe, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh!
Ninh Vương là ai, có người nào ở Đại Yên mà không biết?
Ninh Vương Uất Trì Kim Minh chủ trương dùng vũ lực, là một chỉ huy chiến trận tài ba. Là em trai Hoàng đế, thụ hưởng long ân. Hoàng thượng ít con con cái, còn từng nhận Thế tử của Ninh Vương làm Hoàng tử. Tuy về sau Hoàng thượng có Hoàng tử, lại giao trả vị Thế tử kia cho Ninh Vương, nhưng dù sao Vương phủ cũng có địa vị đặc biệt.
Thế nhưng, dù Ninh Vương có rất nhiều tính tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một người hoang dâm bạo ngược, hễ đã thích cô nương, tiểu thiếp nhà nào là có thể lập tức ra tay cướp người.
Loại chuyện này, bảo một tiểu thư khuê các phải xử lý thế nào đây?
Ngay khi Thụy Lan, Thu Lộ vừa cảm thấy bất bình giận dữ, lại vừa lo ắng cho chủ tử của mình mà toát mồ hôi, lại nghe vang lên một tiếng cười trong trẻo.
Tần Nghi Ninh cười nói:
“Chung chưởng quỹ quả thật là người hài hước! Đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp một người có cách cầu xin người khác giúp đỡ giống như ngươi! Ngươi đã không nói thật, thì xin mời cứ tùy tiện ra về!”
Vừa nói, nàng vừa bưng chén trà lên.
Bưng trà tiễn khách?
Các tỳ nữ đều hơi sửng sốt, Thụy Lan là người đầu tiên có phản ứng, tới mời Chung chưởng quỹ đi ra ngoài.
Chung chưởng quỹ chết lặng người, kinh ngạc nhìn cô nương ngồi ở vị trí cao nhất kia, chỉ thấy Tần Nghi Ninh điềm tĩnh vững vàng, phong thái đoan trang, nụ cười nhã nhặn, dường như sóng to gió lớn cũng không thể làm nàng dao động, liền thu hồi sự khinh mạn vừa rồi, không dám xem nàng chỉ là một cô gái nhỏ nữa, “Phịch” một tiếng, liền quỳ xuống.
“Đông gia bớt giận!”
Tần Nghi Ninh nói:
“Chung chưởng quỹ đã muốn tới cầu ta giúp thì đừng hồ đồ đánh giá ta. Thường ngày, ngươi thuê người từ Giáo phường, ta cũng không tin rằng chưa từng xảy ra trường hợp thất lạc người không thể ăn nói với bên kia! Khi đó các ngươi xử lý thế nào? Hôm nay, ngươi đã không xử lý được, sự tình đương nhiên là không phải bình thường! Ngươi nói cho thật cho ta nghe, ta mới có thể giúp ngươi nghĩ biện pháp!”
Chung chưởng quỹ quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu nói:
“Đông gia nhìn rõ mọi việc, cô nương mà vị Ninh Vương kia cướp đi kia họ Đường, khuê danh là Manh, là con gái duy nhất của Đường đại nhân, viện phán viện Thái Y. Đường viện phán đầu độc hại Hoàng hậu, bị phán xử trảm cả nhà. Phụ nữ của Đường gia không muốn chịu nhục, cũng đều tự sát chết. Vị Đường cô nương này tránh được kiếp nạn vì đã xuất gia từ nửa năm trước, nhưng về sau chuyện bị bại lộ, bị bắt tới Giáo phường, sau đó được chúng ta thuê mướn.”
Câu nói kế tiếp, Chung chưởng quỹ không nói, Tần Nghi Ninh cũng rõ cả.
Nàng sinh trưởng trong dân gian, biết đến lời đồn đãi trong dân gian còn nhiều hơn những người quyền quý ở kinh đô.
Hoàng đế mê muội, không có năng lực, tuổi đã gần bảy mươi lại sủng ái một mình Hoàng hậu Tào thị tuổi mới ngoài hai mươi.
Vietwriter.vn
Tào thị xuất thân danh môn, phụ thân là Thái sư của Thái tử - Tào Bỉnh Trung.
Con gái của Tào thái sư là Hoàng hậu, học trò của ông ta là Thái tử, có thể nói ông ta có danh tiếng vô lượng ở triều đại đương thời, cách hành sự càng quái đản.
Mà nghe nói Hoàng hậu Tào thị có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ mê hoặc Hoàng đế. Không chỉ được Hoàng đế vô cùng sủng ái, Hoàng hậu còn thường xuyên can thiệp triều chính bừa bãi, so với Đát Kỷ, Bao Tự, Triệu Phi Yến, Hợp Đức (em gái Triệu Phi Yến) cũng không khác biệt.
Dân gian không gọi Tào thị là Hoàng hậu, mà gọi là yêu hậu. Mọi người đều nói, sở dĩ Hoàng đế mê muội như vậy là do yêu hậu xúi bẩy.
Trên đường về kinh, Tần Nghi Ninh cũng có nghe qua chuyện của Đường gia.
Nghe nói vị thái y đó qua lại thân thiết với đám văn thần phái Thanh Lưu, mong muốn có thể thanh lọc người bên cạnh Hoàng đế, trừ khử yêu hậu, trả lại một Hoàng đế anh minh cho Đại Yên. Đường thái y lợi dụng chức vụ, hạ độc yêu hậu, không ngờ yêu hậu mạng lớn, chỉ bị trúng độc suýt chết, nhưng cả nhà thái y đều bị giết.
Hôm nay nghe Chung chưởng quỹ nói, Tần Nghi Ninh mới biết được lai lịch của vị cô nương Đường Manh này.
Vừa thấy Chung chưởng quỹ tới, còn mang dáng vẻ khúm núm quỵ lụy như thế, ngay từ đầu Tần Nghi Ninh đã nghi ngờ, bây giờ nàng đã hiểu.
Phụ thân của Đường Manh là “anh hùng” giết yêu hậu bằng thuốc độc, Đường Manh là con mồ côi của “anh hùng”, được Chiêu Vận Ti dẫn về, nhưng không bảo vệ tốt, bị tên dâm tặc Ninh Vương kia cướp đoạt, mà còn bị cướp đi ba ngày rồi.
Trong ba ngày này xảy ra chuyện gì, mọi người đều có thể suy đoán được.
Hẳn là ba ngày nay, mấy lão già cổ hủ phái Thanh Lưu này dày vò Chung chưởng quỹ không ít.
Các đại thần Thanh Lưu kia không thể đối phó Tào thái sư và Ninh Vương, nhưng họ dư sức đối phó một chưởng quỹ nho nhỏ.
Chung chưởng quỹ cũng có gia đình, vợ con cháu chắt, nếu lần này xử lý không tốt, e rằng cả nhà ông ta không có chỗ dung thân ở kinh thành, mà làm không tốt, tính mạng cũng không còn.
“Thảo nào Chung chưởng quỹ lo lắng đến mức đó.”
Tần Nghi Ninh nhíu mày nói:
“Chuyện ngươi nói ta hiểu rồi. Ngươi trở về đi!”
Rốt cuộc nàng không tỏ thái độ!
Chung chưởng quỹ lo lắng nói:
“Đông gia, cầu xin đông gia khai ân, chỉ cho tiểu nhân một con đường sáng, một nhà tiểu nhân nhất định mang ơn, cả đời này đều thành tâm cống hiến sức lực cho đông gia!”
“Chung chưởng quỹ.”
Tần Nghi Ninh bình tĩnh nói:
“Ngươi nghĩ, ta có thể làm cái gì?”
Một câu nói này, như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Chung chưởng quỹ.
Đúng vậy, ngay cả một ông chủ vốn là đại tài tử như Tôn Vũ còn không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Đông gia hiện nay chỉ là một tiểu thư khuê các, nàng có thể làm cái gì chứ?
Khi rơi vào tình thế tuyệt vọng, quả thật là việc gì ông ta cũng có thể thử!
Chung chưởng quỹ thất hồn lạc phách cúi đầu, ông ta đã có thể dự kiến tương lai cả nhà mình. Nói không chừng, chỉ vài ngày nữa, tính mạng mình cũng không giữ được.
Tần Nghi Ninh lại bưng trà lên.
Lúc này Chung chưởng quỹ hành lễ theo khuôn phép, rồi được Thụy Lan tiễn ra ngoài.
Tần Nghi Ninh chậm rãi buông chén trà, thần thái thản nhiên vừa rồi đã sớm biến mất, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, mặt mày nhăn nhó, đôi môi đỏ mọng mím lại. Ngực nàng như có tảng đá lớn đè nặng, ban đầu nàng thong thả đi tới đi lui trong phòng, rồi cảm thấy trong phòng bức bối, lại bước ra sân.
Dưới sắc trời ảm đạm, khóm trúc trong sân vi vu, bóng cây um tùm, giữa trời đất dường như chỉ còn một tấc lòng này.
Trong lòng tràn ngập tức giận, Tần Nghi Ninh bị thôi thúc bởi tinh thần trọng nghĩa.
“Súc sinh!”
Không kìm được tức giận, Tần Nghi Ninh mắng một câu, hung dữ đá vào chiếc ghế đá, khiến cái đôn đá ngã xuống đất, phát ra tiếng “choang” trầm đục.
Thụy Lan và Thu Lộ sợ hãi, Chúc ma ma trốn trong phòng không dám ra, nhưng Chiêm ma ma đứng dưới hành lang chái nhà, lẳng lặng nhìn Tần Nghi Ninh.
Thụy Lan đỡ Tần Nghi Ninh:
“Cô nương đừng tức giận, phải giữ gìn thân thể.”
Thu Lộ cũng là một người thực sự trung hậu, lo lắng và sốt ruột nói:
“Cô nương, chuyện Đường cô nương, cô nương tính thế nào? Cả nhà Đường cô nương đều là người tốt, thế mà rơi vào kết cục như vậy, thật sự quá thê thảm!”