CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Làm sao Tần Nghi Ninh không biết kết cục của Đường gia quá thê thảm?



Nhưng nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, chỗ dựa lớn nhất của nàng là phụ thân nàng, thật sự thì nàng cũng muốn xin Tần Hòe Viễn hỗ trợ, nhưng dù có ngu ngốc cỡ nào, nàng cũng biết, Tần Hòe Viễn đã nắm rõ mọi việc rồi.



Đã biết rõ, nhưng không có hành động gì, cho thấy lập trường của ông.



Mà Chiêu Vận Ti vốn là sản nghiệp của Tôn Vũ, đối với chuyện này, chẳng lẽ Tôn Vũ không biết?



Tôn Vũ và Định Quốc công phu nhân đều quyết định không để ý tới chuyện này, vậy nàng phải xử lý thế nào đây?



Tần Nghi Ninh suy nghĩ rất nhanh, nếu như nàng không quan tâm đến chuyện này, nó sẽ phát triển thành cái dạng gì…



Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh không tốt, Thu Lộ ý thức được mình nói sai, lúc này cũng không dám nhiều lời.



Thấy chỗ của Tần Nghi Ninh đã yên tĩnh lại, Chiêm ma ma trở về phòng.



Trong sân viện chỉ còn lại Tần Nghi Ninh, Thụy Lan và Thu Lộ.



Tần Nghi Ninh nhìn lướt qua chái nhà hai bên và khu đối diện nhà chính, xác định không có ai, nàng mới kìm nén sự tức giận, thấp giọng nói:



“Việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.”



Từ lời nói của Tần Nghi Ninh, Thụy Lan nghe ra đầu mối, liền lo lắng nói:



“Cô nương, việc này liên quan đến Ninh Vương, một nữ tử khuê các như cô nương thì có thể làm gì bây giờ? Cô nương không nên xen vào!”



Thu Lộ cũng cắn môi, quỳ xuống nói:



“Cô nương, vừa rồi nô tỳ chỉ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói mà không suy nghĩ kỹ, chuyện này quả thật cô nương không nên nhúng tay vào! Dù thế nào cô nương cũng đừng để lời nói của nô tỳ ảnh hưởng tới quyết định của mình.”



Tần Nghi Ninh lắc đầu, đỡ Thu Lộ đứng lên.



Ánh mắt nàng kiên định, đôi mắt ngời sáng, nói:



“Nếu ta không biết thì không quan tâm cũng được. Nhưng ta đã biết rồi, thì không thể không tận lực thử một phen. Ta không nắm chắc có thể cứu được bọn họ, nhưng nếu ngay cả thử mà cũng không dám, ta sợ cả đời này lương tâm ta không thể yên ổn.”



“Cô nương, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cô nương…”



“Thụy Lan, năm đó ta được dưỡng mẫu nhặt được bên dòng suối, nếu bà ấy cũng có kiểu suy nghĩ “thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”, sợ phiền phức không chịu nhận nuôi ta, thì sợ rằng ta đã chết mất xác lâu rồi, làm sao có thể đứng ở đây nói chuyện với các ngươi?”



Ánh mắt Tần Nghi Ninh rực sáng, dường như chứa đựng ánh sáng của cả một trời sao:



“Mấy năm nay mặc dù ta rất khổ cực, nhưng lời dạy bảo của dưỡng mẫu, ta không dám quên. Sinh ra làm người, dù chỉ có một chút tiết tháo cũng không thể vứt bỏ. Việc này nếu tiếp tục phát triển, thì trước hết, sợ là một đời của Đường tiểu thư thực sự bị hủy hoại. Thứ hai, sợ là cả nhà Chung chưởng quỹ sẽ rơi vào sự điên cuồng trả thù của đám Thanh Lưu kia.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh cười nhạt một tiếng:



“Đám người Thanh Lưu kia không dám tìm Ninh Vương, không dám tìm đông gia của Chiêu Vận Ti, cũng chỉ có thể trút giận lên đầu một chưởng quỹ quản sự. Chung chưởng quỹ lại không làm sai cái gì, một nhà già trẻ của ông ta vô tội. Các ngươi nói, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của một cô nương còn trẻ tuổi, còn liên quan đến tính mạng cả nhà người vô tội, ta có thể coi như không biết được sao?”



“Thế nhưng cô nương có thể làm gì bây giờ?”



Nghe Tần Nghi Ninh nói một hồi, Thụy Lan cũng lộ vẻ xúc động, nhưng đồng thời cũng vì lo cho chủ tử mà buồn phiền.



Tần Nghi Ninh lắc đầu:



“Chuyện này không thể đi cầu cha ta, ta chỉ có thể cố gắng hết sức và hy vọng ở mệnh trời. Dù không cứu được họ, thì ít ra ta cũng đã tận lực rồi.”



Trước quyết định và mấy lời khí khái vừa rồi của Tần Nghi Ninh, Thu Lộ cảm thấy tinh thần hiệp nghĩa bất chợt dâng cao, nàng trịnh trọng gật đầu nói:



“Cô nương muốn nô tỳ làm cái gì, xin cứ phân phó.”



Tần Nghi Ninh cười khúc khích, trong bóng đêm, hàm răng trắng muốt như sứ trắng trơn bóng, đẹp đẽ:



“Ngươi cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, chuyện khác ngươi không làm được đâu.”



Thụy Lan hơi lo lắng:



“Cô nương, cho dù cô nương muốn làm, nhưng nếu tướng gia và lão Thái Quân biết được, sợ là cũng sẽ không chịu bỏ mặc, như thế sẽ rất bất lợi cho cô nương! Từ ngày cô nương hồi phủ đến nay, có thể được như bây giờ cũng không dễ dàng gì, cô nương nên cẩn thận hành sự mới phải.”



Tần Nghi Ninh biết Thụy Lan cẩn thận, cũng biết đó là vì nàng ta lo lắng cho mình, thì cảm kích mỉm cười.



“Trường hợp xấu nhất thì sẽ thế nào? Cho dù có bị đánh gãy xương, ta cũng là con gái của cha ta. Những ngày tháng khổ cực nhất ta đều đã trải qua rồi, cho dù trọng danh dự, họ cũng sẽ không vì thế mà đánh chết ta chứ? Nếu không được, ta sẽ trở về núi làm người rừng đốn củi, hái thuốc là xong!”



Mấy lời tự giễu của nàng vô cùng hào hiệp, khiến hai nha hoàn cũng tràn ngập hào khí, nhiệt huyết sôi trào.



Nào ngờ đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nam giới trầm thấp truyền tới:



“Nói hay lắm!”



Tần Nghi Ninh giật mình, vội kéo hai tỳ nữ lui về phía sau, lại lo lắng cho danh dự khuê nữ của mình, trong tình huống chưa xác định không dám làm ầm ĩ, chỉ hạ giọng quát hỏi:



“Ai!”



Trên nóc nhà, thiếu niên chất phác lặng lẽ che mặt: Vương gia ơi là Vương gia, sao ngài không kiềm chế được mà lên tiếng như vậy!



Trong thoáng chốc, người thanh niên bên cạnh thiếu niên cũng ngây người ra.



Hai người này nửa đêm dò xét tướng phủ, người thanh niên là tiểu Vương gia Bàng Kiêu, bị vua tôi và dân chúng Đại Yên xem là sát tinh, còn thiếu niên là Hổ Tử, thị vệ của hắn.



Chỉ sững sờ trong nháy mắt, rồi Bàng Kiêu liền phi thân xuống sân viện, đứng ngay trước mặt Tần Nghi Ninh không hề che giấu.



Hoảng sợ trước hành động của chủ tử, Hổ tử không kịp phản ứng, đã thấy Bàng Kiêu nhanh như chớp đưa tay về phía khuôn mặt của Tần Nghi Ninh.



Ba chủ tớ Tần Nghi Ninh kêu lên kinh hãi.



Tần Nghi Ninh hoảng sợ nhắm mắt lại.



Nàng có cảm giác phía trên đầu lỏng ra, mái tóc dài đột nhiên xõa xuống vai, rồi một bàn tay thô ráp chạm vào má mình.



Bàn tay đó khô ráo và ấm áp, đầu ngón tay và lòng bàn tay có những vết chai thô ráp, lướt trên má nàng khiến nàng hơi đau.



Nàng bị người ta trêu ghẹo sao?



Tần Nghi Ninh kinh hãi kêu lên một tiếng, theo phản xạ vung tay đánh tới, nhưng chỉ đánh vào không khí.



Chăm chú nhìn kỹ lại, bóng người đàn ông trước mặt đã biến mất, chỉ thấy một bóng lưng cao lớn nhảy qua tường, bên tai còn nghe được tiếng cười khoái trá của hắn.



Sân viện lại vắng lặng như cũ.



Vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, chiếc đèn lồng lay động, bóng trúc đung đưa, những hình ảnh vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.



“Cô nương, có chuyện gì vậy?”



Nghe động tĩnh, mấy người Chiêm ma ma, Chúc ma ma và Liễu Nha cầm đèn chạy ra.



Thấy Tần Nghi Ninh và hai tỳ nữ đứng ngây người giữa sân, họ lo lắng tới gần:



“Cô nương làm sao vậy? Sái chân sao?”



Tần Nghi Ninh còn chưa hết hoảng sợ, lắc đầu:



“Không, không có. Chỉ là vừa rồi ta suýt nữa ngã sấp xuống, nên hoảng sợ thôi.”



Thụy Lan và Thu Lộ lập tức cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc!



Dâm tặc xông vào trong phủ, tới gần cô nương còn sờ soạng cô nương, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, cô nương phải làm thế nào?



Hai người đều một mực khẳng định, vừa rồi suýt nữa Tần Nghi Ninh ngã sấp xuống.



Chúc ma ma thở phào:



“Không sao là tốt rồi. Cô nương, trời lạnh rồi, cô nương vào nhà đi thôi.”



Chiêm ma ma không nghi ngờ gì, cũng nói:



“Cô nương muốn hít thở không khí trong lành thì hãy chờ ban ngày nắng ấm, đừng đi bây giờ lạnh lắm.”



Một đám người vây quanh Tần Nghi Ninh trở về nhà chính.



Lúc này ở bên ngoài viện, Hổ Tử đang kinh ngạc nhìn Vương gia của mình.



Trong ấn tượng của cậu, xưa nay Vương gia đối xử với người khác đều rất nghiêm nghị, không nói cười tùy tiện. Ánh mắt hắn rất nghiêm khắc, thái độ lạnh lùng, cách cư xử lại rất cẩn thận, hành động khoáng đạt, lúc khóc lóc om sòm, lúc lại thờ ơ lãnh đạm, nhưng phần lớn thời gian đều rất trầm tĩnh và tự kiềm chế.



Nhưng chuyện xảy ra đêm nay, hoàn toàn phá vỡ nhận biết của Hổ Tử đối với chủ nhân của mình!



Vật Vương gia cầm trong tay, rõ ràng là một cây trâm?



Hình như nó còn thấy Vương gia sờ má cô nương kia…



Không ngờ Vương gia tính tình nóng nảy, ngông cuồng, ngang ngược, giết người không chớp mắt của cậu lại nửa đêm nhảy vào viện của cô nương nhà người ta, cướp lấy một cây trâm, còn tiện tay đùa bỡn như một kẻ lưu manh!



Nếu không phải cậu mù, thì là thế giới này quá biến ảo rồi!



Bàng Kiêu chăm chú nhìn cây trâm trong tay.



Cây trâm này được tạc từ ngọc bích, đầu trâm là ba đóa hoa vây quanh một bông hải đường nở rộ, trông rất xinh xắn và tinh xảo. Mái tóc của nha đầu kia đen nhánh, cây trâm trên đầu nàng cũng lấp lánh, mà sáng nhất là đôi mắt như hai vì sao kia và cả hàm răng sáng bóng khi mỉm cười…



Chính hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa.



Lúc này, bàn tay cầm cây trâm dường như vẫn còn nóng lên.



Mặt nàng mềm mại biết bao!



Lúc nàng hoảng sợ nhắm mắt lại, dáng vẻ ấy thật đáng yêu!



Lại còn đôi môi xinh xắn căng mọng kia…



Rõ là mình gặp quỷ rồi!



Bàng Kiêu nhét cây trâm vào trong ngực, sầm mặt lại, đôi chân dài rảo bước nhanh như gió.



Hổ Tử vội vã đuổi theo:



“Vương gia, ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bao giờ chúng ta lên đường?”



“Tối nay.”



“Vậy thì tốt quá, lão phu nhân và thái phu nhân đều được Hoàng thượng mời vào cung, đề phòng có biến, chúng ta cũng phải mau quay về thành Hề Hoa mới được.”



“Ừm.”



“…”



“…”



“Vương gia, thật ra… thật ra ngài vừa ý Tần tiểu thư phải không?”



“…”



“Vương gia…”



“Đừng nói nữa, gấp rút lên đường đi!”



“Dạ.”



***



Lúc này Tần Nghi Ninh đang ngẩn người nhìn vầng sáng tròn như cái đĩa trên màn.



Rốt cuộc người vừa rồi là ai?



Trâm của nàng bị lấy đi, nếu người nọ không tốt, nói rằng nàng âm thầm trao tặng, thì danh dự của nàng có thể bị phá hủy hết.



Mặt nàng còn bị hắn sờ soạng.



Đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng, có thể cảm nhận được vết chai sần trên bàn tay người nọ cọ xát trên má mình.



Hẳn là người kia quanh năm làm việc nặng, hoặc sử dụng binh khí?

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Thật ra nàng không thấy rõ dung mạo của người kia, bởi vì lúc đó hắn đưa lưng về phía ngọn đèn, nàng chỉ thấy thân hình hắn cao to và cường tráng. Nàng chỉ cao tới vai của hắn, nếu như hắn muốn giết nàng, e rằng chỉ cần một động tác là có thể bẻ gãy cổ nàng.



Thế nhưng, nàng không cảm nhận được sát khí và thái độ thù địch của hắn đối với mình.



Nàng đi săn quanh năm, nên rất mẫn cảm đối với sát khí và địch ý. Nếu như người kia có ý muốn hại nàng, thì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ác ý của hắn, nàng đã cảm nhận được rồi.



Nhưng rốt cuộc vì sao người kia bỗng nhiên xuất hiện trong viện của nàng?



Lời nàng nói ra, hắn nghe được bao nhiêu?



Chuyện này có thể phát triển theo chiều hướng nàng không thể khống chế hay không?



Cảm thấy trong lòng rối bời, Tần Nghi Ninh buồn bực trở mình.



Thụy Lan trực đêm bên ngoài màn, nghe động tĩnh vội khoác áo ngồi dậy, hỏi:



“Cô nương, người không sao chứ?”



“Không sao.”



Tần Nghi Ninh thở dài nói:



“Chuyện hôm nay nhất định không được truyền ra ngoài."



“Nô tỳ hiểu rõ, nhất định sẽ không nói lung tung.”



Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại:



“Ngủ đi.”



Dù thế nào thì cuộc sống này cũng phải tiếp tục.



Sáng sớm hôm sau, Tần Nghi Ninh vẫn đến vấn an Tôn thị và lão Thái Quân. Sau đó, nàng hỏi lão Thái Quân:



“Hôm nay cháu muốn tới các cửa hàng trực thuộc Chiêu Vận Ti xem xét và đối chiếu sổ sách với Chung đại chưởng quỹ.”



Lão Thái Quân chỉ dặn nàng dẫn theo vài người, rồi đồng ý.



Tần Nghi Ninh trở về viện thay quần áo, sau đó dẫn theo Thu Lộ và Thụy Lan lên xe ngựa ra cửa.



Ở tửu lâu trực thuộc Chiêu Vận Ti, nàng gặp Chung chưởng quỹ. Nàng yêu cầu cấp một chiếc xe ngựa và vài hộ vệ, rồi cùng Chung chưởng quỹ dáng vẻ mang ơn đi thẳng đến Ninh Vương phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi