CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh bất giác đứng dậy đi qua đi lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này khó giải quyết.



“Chiêu này của Thánh thượng quá âm hiểm, vừa nãy ta nghe Thánh thượng có nói Vương gia chớ nên từ chối, nhưng nếu ngày mai lên triều, cựu thần Bắc Ký và những người có quan hệ với các đại thế gia bắt tay phản đối Vương gia thì sao?”



“Vốn Thánh thượng đã nghiêng về cựu thần Bắc Ký, nếu bọn họ bắt tay với nhau, Thánh thượng cũng chỉ thôi việc này thôi.” Từ Vị Chi lắc đầu nói, “Đến lúc đó, người ngoài sẽ nói thế nào? Vương gia nhập các không được, trái lại còn bị người ta chế nhạo không tự lượng sức, uy danh của Vương gia bên ngoài hiển hách vang dội là thế, nhưng lại không thể chịu nổi việc mất mặt mũi đến vậy được. Nếu danh tiếng không tốt, đường phát triển của Vương gia về sau sẽ vô cùng bất lợi.”



“Quan trọng hơn chính là, Thánh thượng lấy cớ khen thưởng công lao Vương gia bình định Đại Yên để ban cho người chức quan này, nhưng nếu Vương gia không có bản lĩnh ngồi lên vị trí ấy, thế thì không thể trách Thánh thượng được.” Nói đến đây, Tạ Nhạc đã cau mày, trán túa mồ hôi lạnh, “Theo lão phu thấy, Thánh thượng muốn nhân cơ hội này đánh Vương gia rơi xuống đáy cốc, một lần mệt an nhàn về sau.”



Ba người phân tích tỉ mỉ từng ly, mỗi chữ như châu ngọc, cho dù Bàng Kiêu bị Lý Khải Thiên kích động tới nhiệt huyết sôi trào thì khi lắng lại suy nghĩ vẫn nhận ra chuyện không ổn.



Cả thư phòng chìm trong thinh lặng.



Hồi lâu, Tạ Nhạc mới nói: “Lão Từ, ông mau nghĩ cách đi. Không thể cứ để Vương gia từ chối ngay trước mặt mọi người vậy được, vậy thì chính là kháng chỉ rồi.”



Từ Vị Chi vuốt cằm, “Kháng chỉ thì tất nhiên không được, chuyện nhập các này tất là chuyện tốt, nhưng tiền đồ của Vương gia mới là quan trọng, chúng ta vẫn nên nhìn ra xa hơn.”



Bàng Kiêu gật đầu, nói: “Đương nhiên chuyện này ta không thể hoàn toàn tuân theo ý Hoàng thượng. Chắc chắn không thể chờ đến ngày mai để Hoàng thượng lên triều tuyên chỉ, khiến người ta chê cười ta thẳng mặt được.”



“Suy cho cùng, đây không chỉ là mâu thuẫn giữa Vương gia và Thánh thượng, nó còn là mâu thuẫn quyền lực giữa Thánh thượng và cựu thần Bắc Ký.” Khi ngồi xuống lần nữa, ánh mắt Tần Nghi Ninh bỗng sáng ngời, hiển nhiên đã nảy ra một ý.



Từ Vị Chi giỏi mưu kế, xưa nay là người hay hiến kế cho Bàng Kiêu nhất. Nay thấy một tiểu cô nương thế mà lại mẫn tiệp hơn mình thì liền hứng thú cười hỏi: “Không biết Tần tiểu thư có kế gì rồi?’



Ánh mắt Tần Nghi Ninh lấp lánh, không đáp mà hỏi: “Mọi người nói thử xem, nếu mọi người bị người cướp mất một mớ tiền, vậy mọi người sẽ làm gì?”



Tạ Nhạc nói: “Đương nhiên là đòi tiền lại, đánh tên cướp đó một trận, sau đó báo lên quan phủ.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, lại hỏi: “Nhưng nếu như chẳng những bị cướp mất một mớ tiền, mà vợ cũng bị bắt đi bán, con còn bị quẳng xuống giếng sâu, mọi người sẽ lại làm thế nào?”



Ví dụ lần này quá mức máu tanh, nhưng những người ở đây đều là người thông minh, không ai để ý đến việc ví dụ này có gì không ổn, trong lòng ai nấy đều có một tia sáng lóe qua.



Bàng Kiêu và Tạ Nhạc, Từ Vị Chi đưa mắt nhìn nhau, ba người đồng loạt nhìn về phía Tần Nghi Ninh, đều không khỏi bật cười.



Từ Vị Chi đứng dậy chắp tay với Tần Nghi Ninh: “Tần tiểu thư thật là nữ Gia Cát, lão phu cam nhận không bằng, phục rồi, lần này thì phục thật rồi.”



“Từ tiên sinh nói gì vậy!” Tần Nghi Ninh vội vàng đứng dậy đáp lễ.



Trong ánh mắt Bàng Kiêu nhìn Tần Nghi Ninh đầy sự tán thưởng, liền đó quay sang Tạ Nhạc với một ánh nhìn hỏi ý.



Tạ Nhạc giỏi phán đoán, luôn có thể tìm ra một phương án thích hợp trong những phương án.



Tạ Nhạc cười gật đầu, nói: “Vương gia, ta cảm thấy cách của Tần tiểu thư rất được. Thánh thượng hạ chỉ cho người nhập các, đối với cựu thần Bắc Ký thì không khác gì bị cướp đi một số tiền, bọn họ sẽ không làm gì Thánh thượng, nhiều lắm chỉ dốc hết sức phản đối không cho Vương gia gia nhập, ý đồ đẩy người ra ngoài thôi.”



“Nhưng nếu làm lớn chuyện này lên, thế thì sự việc sẽ khác. Chúng ta lập tức tung tin đồn bên ngoài, khiến các cựu thần Bắc Ký và thế gia đại tộc đều biết, rằng trên buổi đại triều hội ngày mai, Thánh thượng sẽ đổi tất cả cựu thần Bắc Ký trong Nội các thành tâm phúc của mình.”



“Cứ như vậy, việc đã không đơn giản như bị cướp mất một số tiền nữa. Nếu trong Nội các không còn ghế của cựu thần Bắc Ký, vậy tương đương con cái bị ném xuống giếng, vợ cũng bị người ta bắt bán đi, đám cựu thần và thế gia này nhất định sẽ dốc hết sức đánh một trận. Đến lúc đó, Vương gia chỉ cần xem trò vui là được.”



Bàng Kiêu cười gật đầu, nói: “Tiên sinh nói rất đúng.” Ánh mắt dịu dàng nhìn sang Tần nghi Ninh: “Hơn nữa, không chỉ có kịch hay để xem, mà bản vương còn lấy được cả lợi ích.”



Tần Nghi Ninh bị hắn nhìn tới đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.



Thấy vậy, Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đều vô cùng tinh mắt đứng dậy, hành lễ nói: “Nếu đã quyết như vậy, bọn ta liền lui xuống sắp xếp.”



“Làm phiền hai vị tiên sinh.” Bàng Kiêu khách sáo tiễn hai người ra cửa.



Đợi khi trở lại thư phòng, Bàng Kiêu tức khắc bế bổng Tần Nghi Ninh lên như bế đứa trẻ, cánh tay khỏe mạnh nâng mông nàng, ôm nàng quay vòng vòng tại chỗ.



Tần Nghi Ninh hoảng sợ suýt nữa đã hét lên, hai tay ôm cổ hắn, ghì chặt vai hắn để ổn định cơ thể.



“Chàng làm gì vậy, mau đặt ta xuống!”



“Nghi tỷ nhi ngoan, nàng thật là vợ hiền của ta, vừa rồi đúng là cho ta mặt mũi, bây giờ nhất định cả Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh đều đang hâm mộ ta lắm!”



“Nói gì vậy, cũng đâu phải đứa trẻ nữa.” Tần Nghi Ninh bật cười, không ngờ Bàng Kiêu lại trẻ con đến vậy, lại vì chuyện này mà thấy hãnh diện tự hào.



Bàng Kiêu đặt nàng xuống, hôn một cái thật kêu lên má nàng, ôm nàng lắc lắc.



“Nghi tỷ nhi, có nàng ở bên ta thật là tốt quá. Cứ như gặp phải phiền toái gì, ta cũng đủ năng lực để giải quyết vậy, ta không thấy lo lắng chút nào hết, bởi vì cơ thể ta tràn đầy năng lượng, gặp chuyện gì cũng hăng hái. Nghi tỷ nhi, nàng đừng đi, cứ ở lại bên ta nhé, được không? Tuyển tú gì đấy, tạm cứ đặt qua một bên, để ta cẩn thận tìm hiểu lại, xem tình hình thế nào rồi hẵng quyết định nhé, có được không?”



Người thiết huyết ngang tàng như vậy, ấy thế giờ lại như một con chó cỡ bự, chỉ thiếu nước vẫy đuôi với nàng. Sao Tần Nghi Ninh nỡ làm hắn thất vọng?

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Không thể làm gì khác hơn, nàng đành nói: “Được rồi, hôm nay ta không đi, chàng tìm hiểu trước đi, đợi tìm hiểu tin tức xong lại bàn tiếp.”



Bàng Kiêu sung sướng gật đầu, “Vậy nàng cũng đừng đi tuyển tú nhé, được không? Vừa rồi nàng đã đồng ý là chỉ theo ta rồi. Nàng không thể đổi ý được.”



“Chàng đúng là độc đoán.” Lòng Tần Nghi Ninh ấm nóng, vờ giận đập nhẹ vào vai hắn.



Bàng Kiêu nói vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, ta độc đoán, nhưng chuyện duy nhất ta độc đoán chỉ có một, đó là nàng phải là của ta! Chỉ cần nàng thỏa mãn điều kiện này, ở trong thế giới của ta, nàng muốn xây nhà lợp ngói, ta sẽ dựng thang cho nàng, nàng muốn xuống sông bắt cá, ta xuống bắt giúp nàng, tất cả mọi việc ta đều có thể theo nàng!”



“Ta không yêu cầu nàng làm gì cho ta, ta có thể nấu ăn cho nàng, tay nghề nấu nướng của ta không tệ, biết làm rất nhiều món ngon, ngay đến ông ngoại cũng khen ta nấu giỏi.”



“Ta còn có thể dẫn nàng đi chơi khắp muôn nơi, sẽ không hạn chế tự do của nàng, cũng không mai một tài năng của nàng, nàng muốn gì thì làm cái đó, chỉ cần thỏa mãn ta duy nhất một điều kiện này. Nghi tỷ nhi, nàng thông minh như vậy, vụ giao dịch này, nàng đồng ý nhé, được không?”



Tần Nghi Ninh chôn chặt khuôn mặt đỏ au vì xấu hổ vào vai hắn, gật đầu, nói: “Giao dịch có lợi như vậy, tất nhiên ta đồng ý. Chàng yên tâm, chuyện tuyển tú, ta sẽ giải quyết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi