CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Đêm nay, thậm chí cả trong mơ, Tần Nghi Ninh cũng mỉm cười. Trong mơ, Bàng Kiêu cứ cúi mặt xuống hỏi nàng: “Nàng cứ ở lại bên cạnh ta có được không?” Ở trong mộng, nàng táo bạo gật đầu, thẳng thắn thành khẩn hơn trong hiện thực rất nhiều.



Trước đây, Tần Nghi Ninh thường có suy nghĩ mơ hồ về tương lai, thế nhưng bây giờ thì đã khác, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh hắn, cho dù sẽ gặp bao nhiêu trắc trở, cho dù hắn rơi vào nghịch cảnh như thế nào, nàng cũng sẽ không buông tay. Nếu có khó khăn gian khổ, nàng và hắn sẽ cùng vượt qua.



Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, trong lúc Tần Nghi Ninh được Ký Vân và Tiêm Vân hầu chải đầu, thì Băng Đường vốn dậy sớm đi nghe ngóng, đã quay về.



“Cô nương, hôm nay Vương gia đi sớm, nói là hôm nay có đại triều hội, phải đi sớm.”



Băng Đường mỉm cười cầm một cái túi nhỏ đeo vào cổ Liên Tiểu Chúc đang ngồi ăn điểm tâm ở bên cạnh.



Trên mặt vẫn còn dính vụn thức ăn, Liên Tiểu Chúc cúi đầu nhìn cái túi kia, cầm lên ngửi ngửi, rồi lập tức vui mừng mỉm cười, chạy đến trước mặt Tần Nghi Ninh khoe vật quý.



“Tỷ tỷ, thơm quá.”



“Ừ, trong túi hương này có cánh hoa khô, còn có mấy loại dược liệu, tiết trời này ngửi nhiều một chút có thể phòng cảm mạo.”



Băng Đường biết Liên Tiểu Chúc mồ côi không nơi nương tựa, lại nói chuyện khó khăn, sau khi khám kỹ càng cho nó, nàng nhận định, sợ là suốt đời này nó không nói chuyện được dễ dàng như người bình thường, bởi vậy mà nàng càng thương xót cô bé.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Tốt quá, Tiểu Chúc, còn không mau cảm tạ Băng Đường tỷ tỷ đi?”



Liên Tiểu Chúc nhìn Băng Đường, người cũng không cao hơn mình bao nhiêu, cười tủm tỉm khom người xuống nói: “Cảm tạ.”



“Đừng khách khí.” Băng Đường xua tay lia lịa.



Thu Lộ cầm tới một chiếc áo màu lam nhạt không mới không cũ mà hôm nay Tần Nghi Ninh muốn mặc, thấy vậy cười nói: “Hôm nay rốt cuộc mới được làm tỷ tỷ, Băng Đường của chúng ta mê luôn rồi.”



Thường ngày Thu Lộ ít nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng nàng buông ra một câu, cũng rơi đúng vào điểm mấu chốt.



Băng Đường hừ một tiếng, vờ nổi giận: “Ngươi mới là mê làm muội muội đến nghiện ấy! Ai bảo ngươi lớn nhất ở đây chứ? Lát nữa ta nói với cô nương chọn cho ngươi một lang quân như ý, cho ngươi kết hôn, đến lúc đó ta phải gọi cái người kia của ngươi là gì nào? Tỷ phu?”



“Ngươi… ngươi đúng là đồ khỉ, quen thói trêu chọc người khác! Xem ta xé rách miệng ngươi này!”



Thu Lộ vén áo váy đuổi đánh Băng Đường, Băng Đường liền chạy quanh bàn, hai người cười đùa ầm ĩ.



Thấy vậy mọi người đều buồn cười.



Thu Lộ theo Tần Nghi Ninh lâu nhất, cũng nhiều tuổi nhất trong số mấy người, thường ngày trầm mặc ít nói, suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, sau khi trở về liền tiếp tục quản lý quần áo, đồ trang sức và đồ dùng hàng ngày của Tần Nghi Ninh, cùng với chi tiêu trong nhà, Tiêm Vân và Ký Vân rất kính trọng nàng ta.



Tiêm Vân cười nói: “Khi các ngươi chưa trở về, chỉ mình ta theo cô nương, trong nhà rất vắng vẻ, cô nương cả ngày rầu rĩ không vui, chỉ có Vương gia có thể làm cho cô nương vui lên. Bây giờ thì ổn rồi, chúng ta bình an vô sự, ngay cả Thu Lộ tỷ tỷ cũng đã biết vui đùa ầm ĩ, đủ thấy phong thủy của Vương phủ rất tốt, sẽ mang vận may tới cho cô nương.”



Nói tới đây, Tiêm Vân dùng một cây trâm hoa bằng thanh ngọc, cắm lên tóc của Tần Nghi Ninh, rồi nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tần Nghi Ninh trong gương, cười nói: “Cô nương, sao người còn không mau mau lấy chồng đi?”



Tần Nghi Ninh trợn mắt nhìn nàng ta, chưa kịp nói gì, Ký Vân đã cười nói: “Nhất định là mỗi ngày Vương gia đều mong mỏi có bấy nhiêu đó thôi!”



“Các ngươi là đồ nha đầu xấu xa, xem ra là ta nuông chiều hư các ngươi rồi, lát nữa ta mách Vương gia đánh các ngươi một trận.” Tần Nghi Ninh hừ một tiếng.



Mấy cô gái vui đùa ầm ĩ thành một đoàn, đến nỗi ngay cả khi tiểu nha đầu tới thông báo, phải cao giọng nói tới lần thứ hai, mọi người mới nghe được.



Ký Vân đi mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Tiểu nha đầu đứng ở giữa sân, tò mò nhìn vào cửa phòng mở một nửa, cười nói: “Bẩm cô nương, có hai vị Tần lão gia tới trước phủ, nói là thúc thúc của cô nương. Từ tiên sinh đã từng gặp người đó, nên bảo nô tỳ tới báo cho cô nương một tiếng, cô nương định gặp khách ở Tố Tuyết Viên, hay là ở tiền thính?”



Tiếng cười trong phòng liền im bặt, Tần Nghi Ninh thu hồi vẻ mặt tươi cười, nói: “Ta tới tiền thính.”



“Dạ.” Tiểu nha đầu lại tò mò liếc nhìn vào trong phòng, hành lễ rồi mới lui ra.



Băng Đường nghiêm mặt hỏi: “Cô nương, người thực sự muốn đi gặp bọn họ? Nhất định là bọn họ tới ép cô nương đi tham gia tuyển tú, không bằng cô nương giả bệnh đừng đi.”



“Đúng vậy cô nương.” Thu Lộ và Ký Vân cũng đồng thanh nói. Từ tận đáy lòng, hai người chỉ mong Tần Nghi Ninh gả cho Bàng Kiêu, không muốn nàng đi hầu hạ Thánh thượng.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tần Nghi Ninh đứng lên, cầm áo choàng khoác thêm: “Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm, trốn tránh không phải là biện pháp tốt, những gì cần nói nên nói cho rõ ràng. Hôm qua lão Thái Quân tới chỉ ngang ngược ra lệnh, cũng chưa nói ra nguyên cớ, mà ta cũng muốn biết tung tích của phụ thân ta. Ký Vân, Băng Đường, các ngươi đi theo ta.”



“Dạ.” Hai người đều hành lễ rồi theo Tần Nghi Ninh ra cửa.



Trong tiền thính, Nhị lão gia và Tam lão gia đang dùng trà cùng Từ Vị Chi.



So với quần áo vải bông đơn sơ của Nhị lão gia và Tam lão gia, trang phục chải chuốt của Từ Vị Chi có phần hoa lệ, vừa đủ để bộc lộ phong thái của quản gia trong Vương phủ.



Thấy Tần Nghi Ninh tới, Từ Vị Chi thoáng nhìn về phía Nhị lão gia và Tam lão gia, mới ho khan một tiếng, rồi nghiêm nghị nói: “Suốt ngày thấy người nhà của ngươi đến phiền nhiễu, ngươi liệu mà thu xếp đi, đừng để Vương gia phiền lòng mới là thỏa đáng.”



Tần Nghi Ninh lập tức hiểu ý, gật đầu nói: “Dạ, làm phiền quản gia.”



Từ Vị Chi thấy Tần Nghi Ninh phản ứng nhanh như vậy liền mỉm cười gật đầu, liền chắp tay sau lưng bước ra ngoài.



Tần Nghi Ninh liền bảo Ký Vân và Băng Đường: “Các ngươi chờ ở cửa.”



“Dạ.”



Đợi khi trong phòng chỉ còn lại ba chú cháu, Tần Nghi Ninh liền hành lễ với Nhị lão gia và Tam lão gia: “Nhị thúc, Tam thúc, đã lâu không gặp.”



Nhị lão gia và Tam lão gia đều gầy đi rất nhiều, nhìn quần áo mặc trên người, mặc dù không đến mức tả tơi như thám tử báo cáo, nhưng thật sự là cũng rất tồi tàn.



Hôm qua gặp lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh đã muốn hỏi, lúc này liền lên tiếng: “Nhị thúc, Tam thúc, dọc đường gặp phải chuyện gì bất trắc phải không? Hai người có biết phụ thân cháu ở nơi nào không?”



Nhị lão gia thở dài, nói: “Nghi tỷ nhi, hôm nay chúng ta tới, là muốn nói với cháu chuyện này. Ban đầu lúc bọn ta chạy đi, tách khỏi phụ thân, mẫu thân và di nương của cháu, gian nan lắm mới tới được kinh thành, bọn ta lại bị một đám người bắt cóc.”



“Cái gì?” Tần Nghi Ninh kinh ngạc, hẳn là Quý Trạch Vũ không tiếp tục ra tay rồi.



Tam lão gia tính tình nóng nảy như Trương Phi, nói: “Cả nhà chúng ta đều bị trói lại bắt đi, tài sản mang theo bị đám giặc cướp kia đoạt đi, mà bọn chúng còn nói, phụ thân, mẫu thân và di nương của cháu đều ở trong tay bọn chúng, nếu muốn họ sống sót và nếu muốn lấy lại gia sản thì phải đưa cháu đi tham gia tuyển tú!”



“Bọn chúng gọi đích danh cháu? Bọn chúng là ai?” Tần Nghi Ninh vừa sợ vừa tức giận, nàng không sao nghĩ ra được, nguyên nhân cùa chuyện này là bởi vì người nhà của nàng bị bắt cóc.



“Đúng là bọn chúng nói phải cho cháu đi tham gia tuyển tú.” Tam lão gia lắc đầu: “Bọn ta cũng không biết bọn chúng là ai, thế nhưng cho dù không cần gia sản của nhà ta, bọn ta cũng phải lo lắng cho sự an toàn của phụ thân và mẫu thân cháu! Do đó khi vào kinh, tổ mẫu cháu liền vội vàng đi báo danh cho cháu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi