CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong lúc nhất thời, từ một bề tôi tài đức đứng trên mọi người, thoáng cái Chu Mẫn trở thành một kẻ tham tài háo sắc, tội lỗi chất chồng! Đáng sợ nhất chính là, các hàng thần Bắc Ký còn lần lượt dâng lên chứng cứ phạm tội của Chu Mẫn, khiến Lý Khải Thiên muốn nói đỡ mấy câu cho nhạc phụ của mình cũng không sao mở miệng nổi.



Lúc đó, mặt mày Lý Khải Thiên khó coi giống như nuốt phải một con ruồi, hoặc là mới ăn được nửa bát cơm thì bỗng nhìn thấy trong bát có nửa cục phân chuột vậy…



Vốn y đã sắp đặt đâu vào đây, chỉ còn chờ hôm nay hội triều sẽ chà đạp Bàng Kiêu, không ngờ là người bị muối mặt lại là mình.



Chu Mẫn đã làm như vậy, y phải phán quyết, nhưng Chu Mẫn bị đẩy đi, thì trong nội các đâu còn người của y nữa? Sau này khi nội các nghị sự, làm sao y có thể thao túng đám cựu thần Bắc Ký này?



Vì thể diện, Lý Khải Thiên đành sai người điều tra, nghiêm khắc xử lý Chu Mẫn.



Vì thoáng cái trong nội các không còn người nhà, việc Bàng Kiêu vào nội các cũng không cần nhắc tới, Lý Khải Thiên liền định bãi triều.



Nhưng ngay khi y vừa chán nản định lên tiếng thì đột nhiên lại có một hàng thần Bắc Ký bước ra, cao giọng hỏi: “Thánh thượng còn chưa ban ân phong thưởng cho Trung Thuận thân vương mà!”



Lúc đó Lý Khải Thiên thực sự nghiến răng nghiến lợi, chức quan này phong thì không ổn, mà không phong thì cũng không được.



Vì mặt mũi, Lý Khải Thiên đành phải mở miệng, phong chức “Võ Anh Điện Đại học sĩ” cho Bàng Kiêu.



Lý Khải Thiên còn ôm một tia hy vọng, trông đợi đám cựu thần Bắc Ký sẽ nhảy ra phản đối.



Nhưng vừa mới đuổi được nhạc phụ của Hoàng đế, đám cựu thần Bắc Ký biết phe mình đã đại thắng, dù sao cũng phải để lại cho Hoàng thượng một chút mặt mũi, do đó toàn bộ đám cựu thần Bắc Ký đều đứng ra tán tụng Thánh thượng thánh minh, tất cả đều ủng hộ Bàng Kiêu nhập các.



Trong toàn bộ sự việc này, người thắng lợi lớn nhất là Bàng Kiêu, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hắn liền thuận lợi nhập các rồi!



“Nhất định là bây giờ Hoàng thượng đang rất tức tối.” Tần Nghi Ninh không kìm nén được mà bật cười.



Bàng Kiêu nhớ tới khóe miệng co rút vì tức giận của Lý Khải Thiên, trong lòng cũng không kìm được vui sướng: “Còn không phải là nhờ biện pháp rất hay của nàng sao!”



“Đúng vậy.” Từ Vị Chi thán phục nói: “Rất may là kế sách của Tần tiểu thư thần kỳ, Vương gia không mất một binh, một tốt nào, mà dễ dàng giành thắng lợi như vậy, khiến cho Chu Mẫn bị đẩy ra rìa, Vương gia lại gặt hái được lợi ích thực tế.”



Tạ Nhạc cũng không ngừng cảm thán mà gật đầu.



Bàng Kiêu nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt dịu dàng: “Nghi tỷ nhi, nàng nói ta nên tạ ơn nàng như thế nào?”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Chỉ cần dù không giúp được gì, nhưng không gây trở ngại là ta đã rất hài lòng rồi, nói gì tới tạ ơn chứ? Tuy nhiên… hôm nay Nhị thúc và Tam thúc ta tới, ta có chuyện muốn bàn bạc với chàng.”



“Chuyện gì vậy? Nàng cứ mạnh dạn nói ra.”



“Ta muốn dọn khỏi Vương phủ, trở lại Nghênh Tân Quán.”



Vừa nghe như vậy, Bàng Kiêu thấy sốt ruột, hôm qua đã bàn như vậy rồi, Tần Nghi Ninh đã đồng ý rồi, sao mới sau một đêm đã lại đổi ý chứ?



Tần Nghi Ninh thấy hắn cau mày, liền vội vàng kể lại tỉ mỉ cuộc nói chuyện lúc và Nhị lão gia và Tam lão gia tới cho hắn nghe.



Cuối cùng nàng nói: “Chỉ có dọn ra khỏi Vương phủ thì ta mới có thể tự do gõ trống Đăng Văn, cáo ngự trạng được. Nếu ta bị nhốt trong Vương phủ thì làm sao có thể cáo ngự trạng về chàng trước mặt Thánh thượng được?”



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều lộ vẻ trầm tư, lập tức trước mắt sáng ngời, khen ngợi và bội phục nhìn Tần Nghi Ninh.



Trong lòng Bàng Kiêu cũng hiểu Tần Nghi Ninh đã tốn rất nhiều tâm sức suy nghĩ cho mình, thế nhưng lời lẽ của nàng khiến hắn dở khóc dở cười.



“Chậc, nàng muốn tới gặp Thánh thượng tố cáo ta, còn bảo ta để nàng đi? Nàng cũng quá bá đạo đi!”



“Ta bá đạo? Gần mực thì đen thôi!” Tần Nghi Ninh bật cười.



Mặc dù trong lòng tràn đầy luyến tiếc, nhưng Bàng Kiêu cũng biết sự tình nặng nhẹ, nếu bây giờ không nỡ để nàng rời phủ, chỉ sợ là sau này nàng sẽ phải vào cung.



Nếu nàng thật sự vào cung thì cả đời này hắn sẽ vô cùng ân hận.



Bởi vậy Bàng Kiêu đành gật đầu đồng ý, rồi với vẻ mặt ôn hòa, vung tay ném mạnh tách trà trong tay xuống đất.



Tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đi thật xa trong Vương phủ vắng vẻ lúc chạng vạng.



“Cút đi! Bây giờ hễ bản vương thấy mặt ngươi là chán ngấy lên rồi!” Giọng Bàng Kiêu vô cùng thô bạo, hắn cũng nhìn thấy Tần Nghi Ninh đang mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ.



Tần Nghi Ninh thấy Bàng Kiêu diễn bất chấp như vậy, không khỏi lườm hắn một cái.



Nàng hắng giọng một cái, rồi đột nhiên nước mắt tràn mi, cất giọng bi thương: “Vương gia, ngài cáu kỉnh cái gì chứ? Ban đầu cũng là ngươi buộc ta tới hầu trà, bây giờ lại chê bai này nọ, ta không phải là tỳ nữ quý phủ, đã cảm thấy ta hầu hạ không tốt, sao còn làm phiền ta!”



Vừa dứt tiếng, Tần Nghi Ninh đã đi tới trước cửa, đẩy cửa phòng ra, che mặt chạy ra ngoài.



Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều kinh ngạc khi thấy Tần Nghi Ninh cần đến nước mắt là có thể lệ rơi đầm đìa được ngay.



Bàng Kiêu cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên hắn lập tức nhập vai, cũng chạy theo nàng ra cửa, đuổi tới hành lang, nổi giận nói: “To gan lớn mật! Vương phủ là nơi quan trọng, đâu phải để con gái một hàng thần như ngươi đi lại lung tung! Bay đâu, mau tới bắt lại cho ta!”



Hổ Tử nào biết trong phòng xảy ra chuyện gì? Thấy Tần Nghi Ninh ngã ngồi ngoài sân, nước mắt đầm đìa, lại thấy Bàng Kiêu mặt mày đanh lại, đôi mắt như tóe lửa, trong lúc nhất thời cậu ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Sao Vương gia nổi trận lôi đình như vậy? Chẳng lẽ Vương gia thật sự không thích Tân cô nương nữa à?



“Còn ngây người ra đó?” Bàng Kiêu trừng mắt nhìn Hổ Tử.



Da đầu Hổ Tử tê rần, vội vàng gọi người hầu tới, kéo Tần Nghi Ninh dậy.



Lúc này Băng Đường và Ký Vân vừa sợ vừa giận, vô cùng thương xót và bất bình cho Tần Nghi Ninh, nhưng lòng dạ Bàng Kiêu giống như đã biến thành sắt đá, thực sự không mảy may thương tiếc Tần Nghi Ninh, hắn trầm giọng ra lệnh:



“Trong Vương phủ không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, một khi bản vương đã chán ghét rồi, thì giữ lại cũng vô ích! Các ngươi đều cút đi!”



Đôi mắt Tần Nghi Ninh đẫm lệ nhạt nhòa, nàng ngước nhìn Bàng Kiêu, nghẹn ngào gần như nói không nên lời.



Băng Đường tức giận, mặt mày đỏ bừng, vùng khỏi tay bà người hầu, xông về phía Bàng Kiêu: “Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa! Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua là một Vương gia thất bại, ngay cả mũ quan cũng không giữ nổi! Có cái gì hay ho mà đắc ý! Bắt nạt cô nương nhà chúng ta không có chỗ dựa chứ gì? Ngươi không phải là người!”



Nàng thực sự không nghĩ ra, hai người mà nàng tận mắt nhìn thấy thề non hẹn biển cũng nhau, sao bây giờ lại biến thành thế này.



Hổ Tử bước tới phía trước, đưa tay ngăn Băng Đường, trầm giọng trách mắng: “Câm miệng! Vương gia không phải là người ngươi có thể chửi bới!”



Băng Đường giãy giụa không thoát được, liền nhổ nước bọt vào mặt Hổ Tử: “Cút ngay! Đám các ngươi cũng cùng một giuộc, ức hiếp cô nương chúng ta, các ngươi chết không yên đâu, phì!”



Lần đầu tiên Hổ Tử thấy Băng Đường phẫn nộ như vậy, bị nàng phun nước bọt, cậu ta ngẩn người ra.



Tần Nghi Ninh thấy Băng Đường bảo vệ mình như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, vội vàng nắm tay nàng nhéo nhéo. Vietwriter.vn



Bị nàng nhéo, Băng Đường khựng lại, nghi hoặc nhìn nàng.



Tần Nghi Ninh quay sang Bàng Kiêu: “Đã như vậy, chúng ta rời đi là được, nhưng ta muốn dẫn tỳ nữ của ta đi.”



“Người của ngươi, bản vương cũng không ưa, giữ lại làm gì? Tỳ nữ mấy ngày nay hầu hạ ngươi, ngươi cũng dẫn đi luôn đi!” Bàng Kiêu nghĩ một đằng nói một nẻo, tự buộc mình không được chạy theo giữ lại.



Tần Nghi Ninh cũng nản lòng thoái chí, nắm tay Băng Đường và Ký Vân xoay người rời đi.



Khi bọn nàng rời khỏi cửa Vương phủ, Tiêm Vân, Thu Lộ và Liên Tiểu Chúc đã đeo bao quần áo trên lưng, cũng đã bị đuổi ra.



Cảnh cửa Vương phủ màu đỏ thẫm từ từ đóng lại ngay trước mặt mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi