CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bất ngờ bị đuổi ra khỏi Vương phủ, mấy tỳ nữ đều ngơ ngác, đưa mắt nhìn nhau, thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của Tần Nghi Ninh thì càng vô cùng lo lắng, muốn an ủi, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm ra lời lẽ thích hợp.



Tần Nghi Ninh vỗ vỗ vai Băng Đường trấn an, rồi nắm tay Liên Tiểu Chúc, lau khô nước mắt trên khuôn mặt, nói: “Đi thôi, có lẽ chúng ta tranh thủ tới Nghênh Tân Quán trước lúc giới nghiêm đi, đường sá ở kinh thành ta không thông thạo, Ký Vân, Tiêm Vân, các ngươi biết đường không?”



Hai người đều gật đầu, cũng biết nói chuyện bên ngoài không tiện, liền kìm nén nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn Tần Nghi Ninh đi về phía Nghênh Tân Quán.



Trời phương Bắc vào đông, lúc này đã chạng vạng, gió lạnh thấu xương, còn có nhiều hoa tuyết bay tán loạn, cho dù Tần Nghi Ninh mặc đồ dày hơn nữa cũng thật sự không thể thích ứng, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo, làn khói trắng thở ra bay ngược vào mặt, nhanh chóng phủ một lớp sương trắng lên lớp lông tơ trên cổ áo và tóc mai.



Ký Vân đỡ Tần Nghi Ninh, buồn nản nói: “Vương gia cũng thật là, tối muộn thế này chúng ta cũng đừng hòng gọi được xe ngựa…”



Bởi vì không biết rốt cuộc giữa Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu xảy ra chuyện gì, sợ nàng thương tâm, nên Ký Vân không dám nói tiếp đoạn sau.



May mà Tần Nghi Ninh cũng không phải là người yếu ớt, mấy người đều từng trải qua cực khổ, cho nên rốt cuộc trước giờ giới nghiêm ban đêm, mọi người đã đến Nghênh Tân Quán.



Vừa nghe thông báo, Nhị lão gia và Tam lão gia lập tức dẫn đầu đi ra. Đại gia Tần Vũ, Nhị gia Tần Hàn, Ngũ gia Tần Hiến theo sau hai người, kế tiếp là Thập gia Tần Dung và Thập Nhất gia Tần Tông đều vừa được sáu tuổi, nắm tay nhau đi tới, cuối cùng là Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh và Tần Tuệ Ninh.



Ngoại trừ lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Hàn nhị nãi nãi (vợ Tần Hàn), cùng với hai vợ chồng Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình bị bắt cóc, người một nhà đều đến đông đủ.



“Nghi tỷ nhi, sao lại về vào canh giờ này?” Tam lão gia bước xuống thềm lo lắng hỏi, mắt chăm chú nhìn Tần Nghi Ninh, rất sợ nàng bị ức hiếp.



Tần Nghi Ninh tươi cười, vẫn chưa trả lời, đôi mắt đẹp lướt qua mọi người trong nhà, mỉm cười.



“Đã lâu không gặp, cũng may chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”



Một câu nói của nàng toát ra biết bao bất đắc dĩ, bọn họ đã trải qua nạn diệt môn, thiên tai, chặn giết, bắt cóc, đến bây giờ vẫn có thể sum họp, là vô cùng may mắn.



Vành mắt của mọi người đều hơi nóng lên,



Bát tiểu thư bước tới ôm lấy Tần Nghi Ninh: “Tứ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã trở về, muội đã vô cùng lo lắng.”



Ngũ gia Tần Hiến kéo hai em trai đi tới, dáng vẻ rất long trọng hành lễ với Tần Nghi Ninh: “Tứ tỷ tỷ.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Ngũ đệ cao lên nhiều rồi.”



“Tứ tỷ tỷ, đệ đây nè!” Tần Tông vừa sáu tuổi ngẩng lên nhìn Tần Nghi Ninh.



“Thập Nhất đệ và Thập đệ cũng đều cao lên nhiều rồi. À, mà người nhà chúng ta cũng đã tách ra khá lâu rồi.”



“Bên ngoài lạnh lẽo, không phải nơi nói chuyện, chúng ta vào nhà trước đi.” Nhị lão gia mỉm cười nhìn mọi người.



Tần Hòe Viễn không ở nhà, Nhị lão gia là chỗ dựa của mọi người, do đó một câu nói của ông ta, mọi người đều đi vào trong nhà.



Phía sau Nghênh Tân Quán có mấy tòa nhà ba tầng, còn được chia thành rất nhiều khóa viện (sân trong ở hai bên chính viện). Vì danh tiếng của Tần Hòe Viễn, người của Tần gia được phân tới một khóa viện, bên cạnh khóa viện của Yên Quận vương Uất Trì Yến và Vương phi Lý Nghiên Nghiên, ngõ nhỏ đối diện là chỗ ở của Lý gia và Cố gia.



Đoàn người vào khóa viện, đóng cửa lại, tập trung trong phòng của lão Thái Quân.



Lúc này lão Thái Quân đang được Tần ma ma và Nhị phu nhân hầu ăn điểm tâm, thấy mọi người toàn gia vây quanh Tần Nghi Ninh tiến vào, vẻ mặt bà ta liền trở nên khó coi.



Ở bên cạnh, Hàn nhị nãi nãi đang dựa vào gối mềm ngồi trên giường sưởi đặt gần cửa sổ, khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh, vẻ mặt nàng ta cũng không được tự nhiên.



Dù sao thì nàng ta đã cùng lão Thái Quân ăn con thỏ cưng của Tần Nghi Ninh nuôi.



Nhưng vẻ mặt của Tần Nghi Ninh lại hoàn toàn không có gì khúc mắc, nàng bước tới hành lễ với lão Thái Quân, lại hành lễ với Nhị thẩm và Nhị đường tẩu.



Khi thấy Tần Nghi Ninh, Nhị phu nhân và Hàn nhị nãi nãi đều hơi xấu hổ. Cũng may là thái độ của Tần Nghi Ninh đối với họ vẫn ôn hòa và thân thiết mới khiến hai người hết gượng gạo.



Trong lúc nói chuyện, tất cả mọi người trong nhà đều biết Tần Nghi Ninh vừa tới kinh thành đã bị Bàng Kiêu cướp đưa về phủ, mọi người đều ngầm hiểu và không nhắc tới khoảng thời gian bị áp bức và lăng nhục này của nàng.



Nói chuyện phiếm một lát, thấy trời không còn sớm nữa, Nhị lão gia liền nói: “Nghi tỷ nhi cũng đã mệt mỏi rồi, trước tiên dẫn người của cháu đi nghỉ ngơi đi. Viện này của chúng ta không nhiều phòng lắm, mọi người chịu khó ở chật một chút.”



Lão Thái Quân liền thở dài: “Kinh thành này tấc đất tấc vàng, cả nhà chúng ta không còn gia sản, cũng không biết Nghênh Tân Quán cho chúng ta ăn ở miễn phí bao lâu.” Bà lại nhìn Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi của ta, sau này nhà chúng ta còn phải dựa vào cháu đó.”



Đương nhiên bà ám chỉ việc nàng vào cung, đổi lấy sự tự do cho Tần Hòe Viễn và gia sản của Tần gia.



Tần Nghi Ninh liền nhìn về phía Nhị lão gia và Tam lão gia, thấy vẻ mặt của hai người liền biết họ còn chưa nói rõ với lão Thái Quân.



Tần Nghi Ninh chỉ mỉm cười, cũng không đáp lại, dẫn theo bọn Băng Đường đi tới sương phòng mà Tần ma ma vừa mới giúp thu dọn.



Vừa bước lên hành lang, Tần Nghi Ninh lại nghe sau cửa có người thấp giọng nói: “Chúng ta ở chen chúc chật chội với nhau, nhưng người hầu của nàng ta quý như vàng, còn hưởng thụ hơn đám chủ tử chúng ta.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh quay đầu lại, thấy Tần Tuệ Ninh kéo tay Hàn nhị nãi nãi thấp giọng oán trách.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Xem ra, trải qua đại nạn không chết, Tuệ Ninh cô nương cũng không có chút tiến bộ nào.”



Tần Tuệ Ninh không ngờ tai của Tần Nghi Ninh thính như vậy, mình nói nhỏ tới mức đó mà vẫn nghe được, nên có phần ngượng ngập. Nghĩ là sắp tới Tần Nghi Ninh còn phải vào cung, nói không chừng sau này lại vô cùng nở mày nở mặt, nàng ta càng không dám đắc tội, chỉ cúi đầu không nhìn nàng.



Tần Nghi Ninh cũng không thèm so đo với bọn họ, liền dẫn người rời đi. Trở về phòng, đóng cửa lại, nàng mới thấp giọng nói về chuyện trải qua với mấy tỳ nữ thân tín.



Bên này Tần Nghi Ninh sắp xếp xong, cùng thời gian đó, Bàng Kiêu lại gặp rắc rối.



Mã thị cầm giày đánh vào lưng hắn, mặc dù cách một lớp gấm vóc nhưng tiếng va chạm cũng rất vang dội, khiến người nghe cũng cảm thấy đau.



Mã thị vẫn chưa hết giận, mắng: “Ngươi là đồ con rùa! Là cái đồ Sở Khanh đầu óc củ cải, lòng dạ thối nát! Bản thân ngươi câu trước nói Nghi nha đầu tốt như thế nào, yêu thích như thế nào, thì câu sau đã nhục mạ con người ta, còn đuổi người ta đi! Ngươi có còn là đàn ông không vậy?”



Vừa mắng, bà vừa không chút lưu tình, chiếc giày vẫn liên tục giáng xuống, đế giày rắn chắc đúng là một công cụ lợi hại trong việc “dạy dỗ”, khiến một kẻ bá đạo trên chiến trường như Bàng Kiêu cũng không kiềm chế được mà co rút cổ lại, né qua một bên, lại bị Mã thị túm lấy cổ áo, không cho động đậy.



“Ngoài trời mùa đông giá rét như vậy, trời lại tối, còn có tuyết rơi, vậy mà ngươi lại có thể đuổi con người ta đi! Ngươi nghĩ cô nương người ta làm sao còn mặt mũi đi gặp người? Rốt cuộc ta uổng công giáo dục ngươi rồi! Không ngờ nhà chúng ta có thể sinh ra cái loại đồ con rùa như ngươi!”



“Bà ngoại, xin người bớt giận, bà nghe cháu giải thích đi.” Bàng Kiêu nghĩ, nếu mình không giải thích rõ ràng, thì lưng, vai và cánh tay hắn sẽ nhừ tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi