CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Sau khi phân tích, trong lòng hai cha con đều sáng tỏ như gương.



Một mặt, Lý Khải Thiên âm thầm xúi giục Lý Hạ Lan, lợi dụng Lý Hạ Lan để kích động Lục phu nhân, từ đó gây ra cục diện hiện tại, mặt khác lại âm thầm quan sát xem bên nào lớn mạnh.



“Một khi Tần gia và Lục gia tranh đấu, chẳng những có thể khiến cả triều đình đảo lộn, mà quan trọng hơn là cho dù sức chiến của Tần gia lớn mạnh ngoài dự đoán, có thể vượt trên thế gia, không cần Thánh thượng giúp đỡ thì Thánh thượng vẫn có thể được lợi.”



Nói đến đây, ánh mắt Tần Nghi Ninh sáng ngời, đã có thêm mấy phần bội phục với vị Thánh thượng ngồi tít trên cao kia.



“Nếu Tần gia thành thù địch với Lục gia, vậy tất cần một chỗ dựa lớn, Thánh thượng chính là lựa chọn để dựa vào duy nhất, như thế hắn vẫn đạt được mục đích. Thánh thượng đúng là mưu trí vô song, khiến người ta phải khâm phục.”



Tần Hòe Viễn nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt đầy tán thưởng, “Ta cũng biết, chỉ cần nói vài lời là con có thể lập tức phân tích rõ ràng mọi chuyện, cũng chọn được cách làm thích hợp ổn thỏa.”



Được khen, mặt Tần Nghi Ninh đỏ bừng, vội vàng xua tay khiêm tốn.



“Phụ thân, vậy việc chúng ta sắp làm, tốt nhất là không thể đắc tội thế gia mà vẫn phải trừng trị được Lục phu nhân?”



“Không sai.” Tần Hòe Viễn nói, “Chúng ta không thể để một nữ nhân đè đầu cho người ta coi thường được, nhưng cũng không thể đắc tội cả Lục gia, việc này phải nắm đúng chừng mực. Hơn nữa, theo phân tích của ta, chỉ trong vòng mấy ngày tới, Lục gia sẽ tung ầm chuyện này ra. Nhưng con không cần phải sợ, tất nhiên phụ thân sẽ có biện pháp đối phó.”



Nghe vậy, sắc mặt Tần Nghi Ninh cũng khá nặng nề.



“Phụ thân, triều đình rối ren như vậy, chúng ta lại chưa vững chân, chuyện sau này tất nhiên càng phức tạp, chúng ta có thể đối phó được chứ?”



Thấy con gái biểu hiện như một tiểu nữ nhi, Tần Hòe Viễn không khỏi bật cười, “Nha đầu ngốc, nước trong quá thì không có cá, phải loạn lên mới tốt được.”



Tần Hòe Viễn đứng dậy, vuốt thẳng nếp nhăn ở ống tay và vạt áo.



“Đợi sau ta sẽ lựa mấy người trung thành chín chắn bên mật thám mặt nạ bạc, để họ bảo vệ an toàn của con. Người Tào thị huấn luyện ra, chẳng những có tài năng sở trường mà còn kín miệng, chỉ cần đưa đủ bạc, họ sẽ trung thành dốc hết sức phục vụ hệt như lúc còn phục vụ tiên hoàng.”



Nói đến đây, Tần Hòe Viễn lại bật cười: “Bạc thuê bọn họ, phụ thân sẽ không lo đâu. Bây giờ Nghi tỷ nhi đã là đại địa chủ, đoán chừng còn phải giàu có hơn phụ thân ăn bổng lộc triều đình.”



Tần Nghi Ninh nghe mà không khỏi bật cười khanh khách, “Nhân vật lợi hại như phụ thân mà còn để ý chút bạc này?”



Tần Hòe Viễn phẩy tay, đạo mạo nói: “Ai bảo vậy, nhà đang ở còn là do con mua, phụ thân làm quan thanh liêm, bổng lộc lại có hạn, ầy! Mấy hôm nữa phải phát bạc cho mật thám mặt nạ bạc, cũng sắp móc rỗng túi rồi. Hôm nay để lại cho con là vừa.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Phụ thân, người xảo quyệt quá đấy!”



Tần Hòe Viễn nhìn Tần Nghi Ninh, cũng bật cười, nhưng khi liếc mặt nhìn ra khoảnh đất trống sau cánh cửa tịnh phòng, thấy trên ô cửa hiện lên một bóng người cao to, thoạt tiên Tần Hòe Viễn thoáng sửng sốt, kế đó liền hiểu rõ cười.



Ông tiện tay cầm chiếc đèn quyên, đặt lên bàn vuông ở gần tịnh phòng. Ánh đèn sáng tỏ chiếu gần, lập tức làm mờ đi bóng người trên khung cửa.



Tần Nghi Ninh đang đưa lưng về phía tịnh phòng, vậy nên không hề nhìn thấy bóng dáng kia. Còn đinh ninh Bàng Kiêu đã nhảy cửa sổ đi mất, liền tò mò hỏi Tần Hòe Viễn.



“Phụ thân, người chuyển đèn quyên đi làm gì vậy?”



Tần Hòe Viễn khẽ mỉm cười, đứng bên chiếc bàn đặt đèn quyên, đưa lưng về phía tịnh phòng.



Từ đây tới nơi Bàng Kiêu đang núp ngoài cửa, nhiều lắm chỉ cách nhau hai bước.



“Nha đầu ngốc, con nhìn thử xem, đèn để ở đây, có phải ánh sáng trong nhà đã thay đổi rồi không?”



Tần Nghi Ninh đi loanh quanh quan sát, ngờ ngợ gật đầu: “Dạ, có thay đổi.”



“Thì thế đấy, ánh sáng và bóng luôn song hành với nhau, thấy bóng tối cũng chớ nên kinh hoảng, vì nhất định nguồn sáng đang ở ngay cách đó không xa. Hơn nữa, việc triều đình biến đổi trong nháy mắt, có chỗ nào không giống ngọn đèn này? Chỉ cần khẽ động tay, bị bàn ghế phía sau cản lại, những cái bóng tối đen kia cũng sẽ không như nhau.”



Nói đoạn, Tần Hòe Viễn cười cười với Tần Nghi Ninh rồi bước chân ra ngoài, “Thời gian không còn sớm, con cũng nên nghỉ ngơi đi, phụ thân về đây.”



Hôm nay Tần Nghi Ninh đã phân tích mọi chuyện rõ ràng với Tần Hòe Viễn, chỉ duy nhất câu cuối cùng là vẫn không hiểu.



Ánh sáng gì? Bóng gì?



Cửa phòng kẽo kẹt đẩy ra, tức khắc nghe thấy Tần Hòe Viễn đang dặn dò tì nữ trực đêm phía ngoài, giọng nói đều đều lễ độ.



Tần Nghi Ninh ngờ vực lắc đầu, quay người sang.



Liếc qua vị trí cái đèn quyên, tò mò bê đèn lên đặt lại chỗ cũ, lại đứng ở vị trí vừa rồi của Tần Hòe Viễn quan sát ánh sáng bốn phía căn phòng.



Ngờ đâu vừa mới quay đầu, khóe mắt đã liếc thấy bóng dáng cao lớn chiếu lên khung cửa phía sau tịnh phòng.



Mặt Tần Nghi Ninh thoắt chốc đỏ bừng.



Nàng nhanh chóng xông vào tịnh phòng, vén màn cửa tịnh phòng lên, liền thấy Bàng Kiêu đang dựa vào vách tường, mặt lộ vẻ trầm tư, không khỏi đập hắn một cái, thấp giọng bảo: “Nghĩ gì vậy hả? Không phải chàng đã đi rồi sao? Phụ thân ta đã phát hiện ra chàng rồi!”



Bàng Kiêu có vẻ mịt mờ.



“Cái gì?”



Tần Nghi Ninh chỉ ra cánh cửa sổ cách đó không xa. Tối nay ánh trăng sáng ngời, hào phóng len qua cửa sổ rộng mở soi rọi tịnh phòng, cũng chiếu bóng dáng cao to của Bàng Kiêu lên mặt đất. Vietwriter.vn



Bàng Kiêu lập tức vỗ bộp vào gáy, “Trời ạ, thất sách, thất sách rồi! Ta đã định mở cửa sổ đi luôn rồi cơ, nhưng nghĩ nhạc phụ đại nhân thông minh xuất chúng, tìm tới nàng chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói, thế nên mới ở lại nghe thử. Nhạc phụ nói một hồi đúng là khiến ta được thông suốt, nhưng cái bóng này mà cũng bị nhìn thấy, ông ấy đúng là lợi hại quá chừng!”



Tần Nghi Ninh lườm Bàng Kiêu, mạnh tay véo hắn một cái cật lực.



“Vờ này, chàng còn dám vờ vịt nữa hả! Tính chàng thế nào còn tưởng ta không biết? Nếu chàng thật sự ngu ngốc như vậy, đến trăng sáng sẽ tạo thành bóng cũng không biết, vậy những năm qua đã bị người ăn thịt ăn cả xương rồi! Rõ ràng chàng đang cố ý!”



“Là vì Yên Quận vương phi tới nhà ta, đúng không? Bàng Chi Hi, chàng có thể đừng nhỏ mọn thế được không vậy! Ta không có ý gì với Yên Quận vương hết! Đừng nói giờ hắn là Quận vương, cho dù khi trước hắn là Hoàng đế, muốn phong ta làm Hoàng hậu ta còn không thèm kìa!”



“Thế mà chàng còn nhỏ mọn vậy đấy. Còn dùng cái trò này biến tướng nói cho phụ thân ta là hai ta rất thân mật, chàng, chàng muốn khiến phụ thân ta nghĩ như thế nào chứ! Rồi thì đặt ta ở đâu?”



Tần Nghi Ninh giận thiếu chút nữa bật khóc, vừa nghĩ vừa rồi khi mình thẳng thắn nói chuyện với phụ thân, rất có thể người đã thấy bóng người trên cửa, còn đoán không biết có phải đêm hôm nàng hẹn riêng với Bàng Chi Hi, bị hắn chạm vào rồi không, nàng liền thấy vô cùng xấu hổ.



Thấy vành mắt nàng đã hoa đỏ, Bàng Kiêu vội hoảng sợ ôm chầm lấy trấn an: “Là ta sai, ta sai rồi, được không? Nàng đừng khóc mà, nhạc phụ thông minh như vậy, nhất định biết chúng ta không có gì, hơn nữa, mấy lời ông ấy nói cuối cùng cũng là cố ý chỉ dạy ta, có thể thấy ông không suy nghĩ nhiều.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi