"Gì mà không nghĩ nhiều, rõ ràng là phụ thân giữ mặt mũi cho ta. Thanh danh cả đời ta đã bị chàng làm hỏng hết rồi.” Nước mắt Tần Nghi Ninh rơi xuống.
Thấy nàng khóc, Bàng Kiêu càng hốt hoảng, “Nàng đừng khóc mà, ta biết lỗi rồi được chưa? Lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta cũng chỉ để ý nàng, sợ ngộ nhỡ nhạc phụ đại nhân niệm tình quân thần khi xưa, gả nàng cho Yên Quận vương mất, thế thì ta biết phải làm sao? Vợ ta đi làm dâu người ta rồi, ta biết tới đâu mà phân bua thưa giải?”
Cuống lên, Bàng Kiêu quên cả tiếng phổ thông, bao khẩu âm phương Bắc bật ra hết.
Tần Nghi Ninh sinh ở phương Nam, rất ít nghe khẩu âm gốc Bắc kiểu như ông ngoại bà ngoại Bàng Kiêu, cảm thấy khẩu âm như vậy thật sự thú vị, cũng thật phúc hậu chân thành.
Nghe Bàng Kiêu nói vậy, nàng liền không khóc nữa, thoắt chốc bật cười, sẵng giọng: “Đúng là da mặt dày! Gì mà chỉ dạy? Rõ ràng phụ thân nói tới cái bóng, là cái bóng của chàng chiếu ngay trên đất.”
“Ừ ừ ừ, là cái bóng, không phải chỉ dạy ta. Nàng nói đúng cả.” Bàng Kiêu hếch mặt cười, dùng tay áo lau mặt Tần Nghi Ninh, động tác vụng về mà sức lại mạnh khiến lớp da trên mặt Tần Nghi Ninh nóng phừng.
Tần Nghi Ninh bị đau lùi về sau, trợn mắt lườm hắn, giận bảo: “Chàng còn không đi ra đi? Ờ lỳ đây nữa làm gì?”
Trông mặt Tần Nghi Ninh ửng hồng nhưng con thỏ nhỏ xù lông, lòng Bàng Kiêu yêu thương khó nén, kéo nàng vào ngực hôn mấy cái liền.
Tần Nghi Ninh giận đỏ hết mặt hết tai, nếu không phải cố kị các tỷ muội còn ở gần đây, nàng đã suýt mắng ầm cả lên.
Cuối cùng khó khăn lắm mới tách gã “cao da chó họ Bàng” trên người mình ra, nàng mệt tới mồ hôi đầy người.
Bàng Kiêu vẫn lưu luyến hôn lên mặt nàng thêm cái nữa, bảo: “Ta đi đấy nhé. Đi thật đấy.”
Tần Nghi Ninh đá hắn một cú, “Mau cút đi!”
Đúng là con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, quá là thú vị!
Bàng Kiêu cười thầm trong bụng, nhẹ nhàng nhảy ra từ cửa sổ sau.
Trông hắn như con báo đen ẩn mình trong đêm tối rình mồi, mới nhún chân đã nhảy lên tường cao, bóng dáng nhẹ nhàng và khỏe khoắn, chớp mắt đã mất tăm mất tích, Tần Nghi Ninh vội vàng ra đóng kín cửa sổ.
Về phòng bò vào chăn, kéo chăn che kín đầu, lại hồi tưởng chuyện vừa rồi, Tần Nghi Ninh vừa xấu hổ lại bối rối, âm thầm rủa xả tên khốn kia một phen.
Sáng hôm sau, Tần Nghi Ninh đang ngồi trước bàn trang điểm cho Ký Vân và Băng Đường hầu hạ chải đầu, tay chấm ít cao hoa nhài lượng cỡ hạt đậu do Băng Đường chế ra thoa lên làn da ngón tay và cổ tay.
Liên Tiểu Chúc tức khắc kề sát Tần Nghi Ninh hít sâu mấy hơi, “Tỷ tỷ, thơm quá!”
Tần Nghi Ninh bật cười, “Để lát nữa bảo Băng Đường tỷ tỷ cũng bôi cho muội một ít.”
Liên Tiểu Chúc gật đầu lia lịa, cười híp mắt nhìn Băng Đường.
Băng Đường nhanh tay búi gọn mái tóc dài đen nhánh của Tần Nghi Ninh ra sau gáy, dùng một câu trâm vàng hình đông trùng hạ thảo xinh xinh cố định, “Cô nương thật thương con bé, cưng chiều nó không còn giới hạn luôn rồi.” Giọng tuy chua chua nhưng nghe cũng biết là đang đùa.
Liên Tiểu Chúc tóm lấy hà bao bên hông ngửi thử, kế đó lắc lắc với Băng Đường.
Tần Nghi Ninh cười bảo: “Em đừng xem thường Tiểu Chúc, gì con bé cũng hiểu hết đấy, em cho nó thứ tốt, còn đối tốt với nó, nó đều biết cả. Đúng không nhỉ, Tiểu Chúc?”
Liên Tiểu Chúc gật đầu lia lịa: “Băng Đường tỷ tỷ, tốt.”
Sự thiếu sót khả năng ngôn ngữ của con bé đã là thực tế không thể thay đổi, Băng Đường càng thương nó hơn, bình thường có gì ngon, chơi gì vui cũng sẽ cho nó, còn chủ động dạy con bé nhận mặt thảo dược, dạy con bé học chữ, chăm sóc Liên Tiểu Chúc chu đáo hơn cả Tần Nghi Ninh.
Liên Tiểu Chúc hết sức thông minh, tuy không nói ra được nhưng trong lòng đều như gương sáng, Băng Đường đối tốt với con bé, làm sao nó không biết được? Vậy nên con bé coi Băng Đường là một tỷ tỷ khác của mình, suốt ngày quấn quýt, bình thường có bắt chim nướng ăn cũng không quên chia cho Băng Đường một ít.
Hiềm nỗi hiện giờ nhà nhỏ, muốn nướng đồ còn phải đi ra chỗ không người phía ngoài con hẻm sau nhà mới nướng được, thực sự quá là phiền toái.
“Chào Tào phu nhân.” Ngoài cửa truyền tới giọng Thu Lộ, màn cửa được vén lên, đã thấy Tào Vũ Tình khoác áo choàng cổ lông màu xanh thẫm đi vào.
Từ khi Tào Vũ Tình nói mình đã không còn là thê thiếp của Tần Hòe Viễn mà trở thành hộ vệ của ông, mọi người liền không gọi nàng ta là di nương, song lại vì tuổi tác và việc đã từng xuất giá hai lần mà đổi xưng hô thành Tào phu nhân.
Tào Vũ Tình cười nhìn Tần Nghi Ninh ngồi trước bàn trang điểm, cười nói: “Ta tới sớm rồi.”
“Tào phu nhân mau ngồi đi. Thu Lộ, bưng một chén trà hạnh nhân tới cho Tào phu nhân.” Quay đầu lại cười nói, “Buổi sáng ta mới bảo người pha trà hạnh nhân, dùng chung với điểm tâm cũng khá ngon, Tào phu nhân nếm thử chứ?”
“Được.” Tào Vũ Tình mỉm cười tươi như hòa đào, khi nhìn Tần Nghi Ninh sóng mắt còn lợn gợn sáng ngời, tựa như xuyên thấu cả gương mặt nàng để nhìn về nơi nào rất xa.
Tần Nghi Ninh không nghĩ nhiều, chỉ tranh thủ búi gọn tóc tai, cũng không tô thêm phấn mà tiện tay cầm đôi bông tai trân châu đeo lên coi như xong việc, đoạn cười ngồi xuống bên bàn bát tiên, tự tay nhận trà bánh Thu Lộ đưa tới đặt ra trước mặt Tào Vũ Tình.
“Nếm thử xem.”
Tào Vũ Tình cười nhận lấy, thong dong nhấp một ngụm, thưởng thức kĩ càng, cười bảo: “Đúng là rất ngon.”
Tào Vũ Tình đặt ly trà xuống rồi cười bảo: “Hôm nay ta tới là theo lệnh của đại nhân, mang cho tiểu thư bốn thị vệ. Bốn người này đều là người cẩn trọng, lại võ nghệ cao cường, ai nấy có tài riêng, là lựa chọn tốt nhất để ở lại bảo vệ cho tiểu thư.”
Nói rồi đứng dậy bước ra cửa, gọi bốn thanh niên dáng người trung đẳng, mặt mũi hết sức bình thường vào.
Bốn người đồng loạt hành lễ.
Tào Vũ Tình liền giới thiệu theo thứ tự: “Đây là Kinh Trập, Tiểu Mãn, Tiểu Tuyết, Đại Hàn.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Tần Nghi Ninh nhìn họ theo tiếng giới thiệu:
Kinh Trập có chiều cao nhỉnh hơn, nét mặt hiền lành.
Tiểu Mãn trông khá thanh tú, khá giống nữ hài tử.
Tiểu Tuyết hơi đen, miệng to mày rậm, đối lập rõ rệt với cái tên.
Đại Hàn có vẻ lớn tuổi nhất, mặt không cảm xúc gì, không nhận ra vui giận.
Bốn người này, tuy đều có đặc điểm riêng nhưng tóm lại cũng không phải tướng mạo xuất chúng, đặt vào đám đông thì rất khó nhận ra.
Tần Nghi Ninh liền cười hỏi: “Bọn họ đều lấy tên từ tiết khí à?”
“Đúng vậy. Vốn tên của họ không phải như vậy, chỉ là khi trước… vị kia đã đặt ra quy củ, lấy hai mươi bốn tiết khí làm tên gọi, có hao tổn thì mới bổ sung thêm. Kinh Trập võ nghệ cao cường, Tiểu Mãn giỏi thuật dịch dung, Tiểu Tuyết là người có khinh công tốt nhất trong tất cả, Đại Hàn cẩn trọng chín chắn, có thể đoán trước sự việc, mẫn tiệp nhanh trí, cũng đều rất trung thành. Lão gia cũng phải chọn lựa rất kĩ mới chọn ra được bốn người này đi theo tiểu thư.” Tào Vũ Tình ngồi xuống gần bên Tần Nghi Ninh, cười nhìn những thủ hạ được mình chú tâm bồi dưỡng, trong lòng vô cùng hài lòng.
Tần Nghi Ninh liền trịnh trọng nói: “Đa tạ Tào phu nhân đã phí tâm, ý tốt của phu nhân ta hiểu cả. Về sau bốn người họ đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi.”
Tào Vũ Tình cười bảo: “Vậy thì không còn gì tốt bằng. Bọn họ đều xuất thân nghèo khổ, không có sinh kế mới ra ngoài bán mạng. Xưa nay ta đã biết tiểu thư hậu đãi người mình, bọn họ có thể theo tiểu thư đã là có phúc. Bên ngoài lão gia đã lấy danh nghĩa là chọn cho tiểu thư mấy gia đinh trung hậu biết điều để ngày sau theo về nhà chồng, ngày thường họ sẽ làm gia đinh tùy tùng, không khiến ai hoài nghi.”